Thẩm Hi Hòa rất hài lòng với kỳ nghỉ mát tại hành cung. Nàng thường xuyên viết thư cho phụ
thân và huynh trưởng. Gần như ngày nào Tiêu Hoa Ung đến tìm nàng, còn Bộ Sơ Lâm thì thỉnh thoảng mới tới
một chuyến.
Thẩm Hi Hòa dành phần lớn thời gian để đọc sách và điều chế hương. Đôi khi Tiêu Hoa Ung sẽ cho nàng xem
những chính vụ hắn cần xử lý, chia sẻ với nàng đôi điều. Thẩm Hi Hòa còn làm vài món ăn, rồi thì chơi đùa với
Đoản Mệnh và Bách Tuế, thời gian cứ thế êm đềm trôi đi.
Các quý nữ nay tổ chức tiệc trà, mai bày tiệc ngắm hoa, mốt lại có hội thơ, thiệp mời lũ lượt gửi tới chỗ Thẩm Hi
Hòa, nhưng nàng không tham gia lần nào.
Nàng vốn có thân phận cao quý, còn là Thái tử phi tương lai, lại thêm tính cách ngang tàng có tiếng nên không ai
dám nói gì.
Trong quãng thời gian này, Tiêu Trường Khanh không quấy rầy Thẩm Hi Hòa, có điều hắn đã tìm được thư từ qua
lại giữa nàng và Cố Thanh Chi, đại khái hiểu được mối quan hệ của hai người.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau, Tiêu Trường Khanh vừa lấy được thư chưa bao lâu đã bị người của Tiêu Hoa Ung
trộm mất. Tiêu Hoa Ung không muốn điều tra Thẩm Hi Hòa nhưng vẫn hơi tò mò, nghĩ bụng thế nào Tiêu Trường
Khanh cũng sẽ tra xét ngọn nguồn, mình chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được, như thế không tính là điều tra Thẩm
Hi Hòa.
Thư từ đã được đặt trên bàn, hắn lại không mở ra. Trên phong bì không ghi tên mà chỉ có ký hiệu, thư của Cố
Thanh Chi vẽ một con cá, của Thẩm Hi Hòa là một chiếc lá bạch quả.
Hình vẽ lá bạch quả rõ ràng là nét vẽ của Thẩm Hi Hòa, còn hình con cá có phải Cố Thanh Chi vẽ hay không thì
Tiêu Hoa Ung không thể kết luận, hắn không quá rõ về Cố Thanh Chi, nhưng từ phản ứng của lão Ngũ thì hắn là
không sai.
Vậy có nghĩa Thẩm Hi Hòa là Thẩm Hi Hòa, Cố Thanh Chi là Cố Thanh Chi, thế là Tiêu Hoa Ung không mở thư ra
xem mà đem trả cho Thẩm Hi Hòa.
“Điện hạ…” Thẩm Hi Hòa hơi ngạc nhiên khi thấy những lá thư này, nàng cứ nghĩ Tiêu Trường Khanh sẽ đem trả
cho mình nhưng không ngờ người đem trả lại là Tiêu Hoa Ung.
“Ta giành được từ tay lão Ngũ.” Tiêu Hoa Ung giải thích, “Ta hơi tò mò, vả lại không muốn đồ của nàng rơi vào tay
hắn.”
Hắn dè dặt lên tiếng, dường như sợ nàng không tin mình. Thẩm Hi Hòa mỉm cười: “Ta cố ý để Tín vương điện hạ
tìm được số thư này, xem như giúp hắn giải tỏa mối nghi ngờ, đồng thời…” Nàng cười tươi hơn, “Tiện thể thử xem
bản lĩnh của Tín vương điện hạ lớn đến đâu.”
Xưa nay Cố Thanh Chi không can thiệp vào chuyện của Tiểu Trường Khanh. Kết cục của Cố gia là do gia chủ của
Cố gia tự lựa chọn, từ đầu chí cuối, Cố Thanh Chi vẫn luôn bình thản chờ đợi ngày tuyên án, chưa từng vùng vẫy
hay phản kháng, đương nhiên là không để ý đến thế lực trong tay Tiêu Trường Khanh.
Thành ra Thẩm Hi Hòa cũng không rõ về Tiêu Trường Khanh, sau này không chừng sẽ có lúc phải giao tranh với
hắn, nàng muốn tìm hiểu một chút.
“U U muốn biết năng lực của hắn thì cứ hỏi ta, việc gì phải gài bẫy?” Tiêu Hoa Ung rầu rĩ. Giấy viết thư của nữ
lang vốn là thứ riêng tư, lại còn là đồ đặc chế, vậy mà để rơi vào tay người đàn ông khác, Tiêu Hoa Ung không
ghen mới là lạ. Mặc dù hắn cố gắng ra vẻ bình thản, nhưng Thẩm Hi Hòa làm gì không nhận ra vẻ ghen tuông
trong giọng điệu hắn cơ chứ?
“Ta chỉ muốn biết Tín vương điện hạ sẽ dùng cách gì để thăm dò phủ đệ của ta.” Nếu trong phủ có người bị mua
chuộc sẽ rất nguy hiểm, có thể nhân dịp này trừ khử luôn.
Tiêu Trường Khanh quả có bản lĩnh. Dù cả Mặc Ngọc lẫn Mạc Viễn đều không có mặt nhưng quận chúa phủ vẫn
được canh phòng rất nghiêm ngặt. Tiêu Trường Khanh không mua chuộc được người hầu mà dùng một người du
hiệp có võ nghệ phi phàm. Người ta đồn rằng người này đã chết từ lâu, vì nhiều năm nay giang hồ không có tin tức
gì về hắn nữa, không ngờ hắn lại làm ảnh vệ cho Tiêu Trường Khanh.
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Hoa Ung mới dịu đi, hắn nhìn chằm chằm cốc nước của Thẩm Hi Hòa: “U U lại làm món gì
mới à?”
Sắc nước tối màu mà trong vắt, chưa thấy bao giờ.
Thẩm Hi Hòa rót cho Tiêu Hoa Ung một cốc: “Nước hạnh nhân đấy. Dùng hạnh nhân, tiền hồ, ngũ vị tử, bán hạ,
tang bạch bì, nhân sâm… mười một vị thuốc cả thảy, có tác dụng ngăn mồ hôi trộm, tăng cảm giác ngon miệng,
giảm nhiệt. Điện hạ nếm thử xem hương vị thế nào?”
Đây là lần đầu Thẩm Hi Hòa làm món nước uống này, định uống thử rồi mới chia sẻ với Tiêu Hoa Ung, không ngờ
hôm nay hắn đã thấy trước.
Tiêu Hoa Ung nếm thử, cảm giác mát lạnh, hiệu quả giải khát không kém gì nước ô mai: “Rất ngon, nha hoàn của U
U thật giỏi.”
Trong này có rất nhiều dược liệu, Tiêu Hoa Ung cứ ngỡ là do Trân Châu nghĩ ra, bèn nhìn Trân Châu mà khen một
câu.
Thẩm Hi Hòa mỉm cười: “Đây là đơn thuốc mà Tề đại phu tặng ta, bảo là tình cờ tìm được…” Nói đến đây, Thẩm Hi
Hòa ngừng lại chốc lát, “Điện hạ từng ngao du khắp núi sông nhưng chưa từng gặp thứ thức uống này sao?”
Sắc mặt Tiêu Hoa Ung mới dịu lại chưa bao lâu đã sa sầm, hắn hậm hực nói: “Ừ, ta tự hỏi mình đã đi khắp trời
Nam biển Bắc mà lại chưa từng nghe về món thức uống này, chắc là chỉ có ở một nơi heo hút nào đó.”
Tiêu Hoa Ung không tin cái gì mà một nơi heo hút, cái gì mà tình cờ tìm được, hẳn là có người khổ công điều chế
nhưng lại không dám nói thật chứ gì. Hắn nhớ Tạ Uẩn Hoài còn đưa Thẩm Vân An đơn thuốc trị thương, đưa
Thẩm Nhạc Sơn thuốc tắm điều trị vết thương ngầm, ân cần còn hơn con rể tương lai là hắn đây.
Thấy Tiêu Hoa Ung giận dỗi, Thẩm Hi Hòa thật sự bất đắc dĩ: “Ta và Tề đại phu là bạn thân.”
Nàng cũng có trực giác, có thể biết được ai có ý với mình, chẳng hạn như Tiêu Trường Doanh và Tiêu Hoa Ung. Tạ
Uẩn Hoài quan tâm đến nàng một cách chừng mực, tuy thân thiết, không câu nệ vặt vãnh nhưng cũng vừa phải,
luôn giữ gìn khuôn phép, chỉ là tri kỷ, không hề có dục niệm.
“Nàng xem hắn như bạn thân nhưng nào biết hắn nghĩ gì.” Tiêu Hoa Ung hừ một tiếng. Thẩm Hi Hòa lẳng lặng
nhìn hắn không nói gì.
Tiêu Hoa Ung chột dạ nhưng lại không muốn nhượng bộ.
Hai người nhìn nhau một hồi, Thẩm Hi Hòa mới nói: “Nếu điện hạ để bụng, sau này ta sẽ chú ý trong việc kết giao bạn bè khác phái,
nhưng ta kết bạn với Tề đại phu trước khi có hôn ước với điện hạ, không thể vì điện hạ mà hờ hững với một người từng có ơn với ta
được, làm vậy thật chẳng biết điều. Đương nhiên sau này ta sẽ chú ý chừng mực trong mối quan hệ với Tề đại phu.”
Rõ ràng nàng đã nhượng bộ, nhưng chẳng hiểu sao hắn vẫn khó chịu trong lòng. Trước sự bình thản và phóng khoáng của nàng, hắn
có cảm giác bất lực và tuyệt vọng khủng khiếp.
Thẩm Hi Hòa nói xong, thấy Tiêu Hoa Ung vẫn xụ mặt thì lấy làm khó hiểu: “Điện hạ còn gì không vừa lòng sao?”
Tim Tiêu Hoa Ung như thắt lại, hắn thở dài một hơi: “Ta không muốn nàng phải hạn chế vì ta, nhưng ta cũng không thích nàng đối xử
tối với người khác. Ta biết mình như vậy là không tốt, nhưng ta không thể khống chế được.”