Ta biết.” Thẩm Hi Hòa nếm một thìa canh thịt băm, bình thản nói.
“Muội không biết được đâu!” Bộ Sơ Lâm rất muốn được giãi bày tâm sự với người khác, tuy lòng hiếu kỳ của
nàng ta đã được thỏa mãn nhưng lại thấy sợ hãi như vừa gặp ma.
Thẩm Hi Hòa lườm nàng ta rồi ăn một miếng bánh xốp: “Mộc tiểu lang quân chết rồi chứ gì.”
Bộ Sơ Lâm giật mình, lắp ba lắp bắp: “Sao… sao muội biết?”
“Hôm qua ta đã bảo người rồi, nếu nàng ta có bản lĩnh xuất chúng thì sẽ khiến Mộc tiểu lang quân tự sát” Sắc mặt
Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt, “Mộc gia vừa trải qua biển cổ, nếu Mộc tiểu lang quân bị người ta giết thì thế nào Mộc gia
cũng tố cáo, bệ hạ ắt sẽ điều tra nghiêm, mà như vậy thì chuyện Mộc gia tung tin đồn về Dư gia cũng phải xem xét
lại.
Dư Tang Ninh đã dày công tính kế, sao có thể để lại hậu hoạn vào phút chót được?
Cho dù là vì suy xét về lâu về dài hay là vì sự an toàn trước mắt, Dư Tang Ninh nhất định phải đẩy Mộc tiểu lang
quân vào chỗ chết, còn phải cam tâm tình nguyện mà chết, có vậy người ta mới tin rằng hắn đã hãm hại Dư gia, làm
liên lụy người nhà nên không còn mặt mũi nào sống trên đời.
Khi ấy, Dư gia sẽ thành người bị hại không lẫn vào đâu được, và cũng không còn biến số nào nữa.
Bệ hạ muốn trọng dụng Bình Diệu hầu, Dư Tang Tử lại có phẩm hạnh phù hợp, trong tình thế cần giữ gìn thể diện
cho Bình Diệu hầu phủ, bệ hạ sẽ thuận nước đẩy thuyền, để Dư Tang Tử thành hoàng tử phi, cùng xem như hợp
tình hợp lý”
Bộ Sơ Lâm nuốt nước bọt, nhìn Thẩm Hi Hòa chậm rãi dùng bữa sáng, động tác tạo nhã, nàng ta chợt thấy hoảng
hốt.
Một nữ lang như Dư Tang Ninh quả thật rất đáng sợ, nhưng giờ đây Bộ Sơ Lâm mới biết như thể vẫn chưa là gì,
người có thể dễ dàng nhìn thấu Dư Tang Ninh, đồng thời dự đoán được toàn bộ hành động của Dư Tang Ninh còn
đáng sợ hơn!
“Vậy… vậy muội có biết Dư Nhị nương tử dụ Mộc tiểu lang quân tự sát bằng cách nào không?” Bộ Sơ Lâm vội vàng
húp sạch một bát canh thịt băm cho ấm bụng, xoa dịu nỗi sợ trong lòng.
Thẩm Hi Hòa ngước mắt nhìn Bộ Sơ Lâm, thấy nàng ta đang quá đỗi bất an. Nàng ăn thêm vài miếng rồi do dự
chốc lát: “Có lẽ ta không nên làm người sợ nhỉ? Hay là nên để người thấy rằng có ta ở đây, Dư Nhị nương tử chỉ là
hạng tầm thường?”
“Sao cơ?” Bộ Sơ Lâm chưa hiểu.
“Để người khỏi phải sợ ta, ta sẽ nói mình không biết rồi bảo người nói cho ta nghe” Thẩm Hi Hòa giải thích, “Còn
nếu muốn để người cảm thấy ta là chỗ dựa vững chắc giúp người không bị kẻ khác gài bẫy, ta sẽ nói thật với
người”
Bộ Sơ Lâm vốn đang khiếp vía, nghe vậy lại bình tĩnh ngay: “Đúng rồi, việc gì ta phải sợ nào, muội là người của ta
cơ mà!”
“Hả?” Thẩm Hi Hòa nhướng mày.
“E hèm, ta là người của muội” Bộ Sơ Lâm lập tức sửa miệng, còn nở nụ cười nịnh nọt, “Chúng ta là người một nhà”
Thẩm Hi Hòa không bắt bẻ Bộ Sơ Lâm nữa mà gác đũa xuống: “Muốn cho Mộc tiểu lang quân tình nguyện chịu
chết, Dư Tang Ninh chỉ có một cách… Trước ánh mắt mong đợi và thấp thỏm của Bộ Sơ Lâm, Thẩm Hi Hòa nở nụ
cười tươi tắn, chỉ mấp máy môi nói từng chữ một nhưng không thốt thành tiếng: Khổng tước Đông Nam phi.
() Một bài nhạc phủ đời Hán, được tìm thấy trong “Ngọc đài tân vịnh” do Từ Lăng người nước Trần ở Nam triều
biên soạn với tiêu đề “Cổ thi vị Tiêu Trọng Khanh thê tác” (Bài thơ cổ làm thay vợ Tiêu Trọng Khanh), lời tựa viết:
“Năm Kiến An đời Hán mạt, tiểu lại phủ Lư Giang là Trọng Khanh có vợ họ Lưu, vì bị mẹ Trọng Khanh đuổi, thề
không tái giá. Bị nhà bức ép, nhảy xuống nước tự vẫn. Khanh nghe tin, cũng tự thắt cổ ở cây trước sân. Có người
thời đó thương tâm, làm thơ thuật lại”
Bộ Sơ Lâm giật mình đứng phắt dậy. Nàng ta không sợ Thẩm Hi Hòa nhưng lại mất hồn mất vía trước khả năng
nhìn thấu lòng người của Thẩm Hi Hòa.
Nếu Bộ Sơ Lâm không được chứng kiến từ đầu chí cuối, nàng ta sẽ không ngờ được Dư Tang Ninh lại có chiêu giết
người không dao này, dù quan phủ có phát hiện thi thể và khám nghiệm tử thi thì cũng sẽ kết luận là tự sát.
Nhưng Thẩm Hi Hòa đầu có chứng kiến cảnh tượng đêm qua, vậy mà vẫn đoán được cách thức hành động của Dư
Tang Ninh, Bộ Sơ Lâm không sợ sao được?
Thẩm Hi Hòa bật cười, tiếp tục dùng bữa.
Một lúc lâu sau, Bộ Sơ Lâm mới bình tĩnh lại, khép nép ngồi xuống vị trí đối diện với Thẩm Hi Hòa. Nàng ta dè dặt
gắp thức ăn, miệng im như thóc, làm Trân Châu và Bích Ngọc đứng bên hầu hạ không nhịn được cười.
“Dư Nhị nương tử có một gã tùy tùng võ công khá cao” Bộ Sơ Lâm không thể không nhắc Thẩm Hi Hòa một tiếng.
Dư Tang Ninh khát khao có được vinh hoa phú quý, nay thì muốn làm hoàng tử phi, ai biết được sau này thành
hoàng tử phi rồi, liệu nàng ta có nảy sinh dã tâm lớn. hơn hay không? Khi ấy, chẳng phải nàng ta sẽ thành kẻ địch
của Thẩm Hi Hòa hay sao?
Theo Bộ Sơ Lâm, Dư Tang Ninh có thể xem như kẻ tàn nhẫn và mưu mô bậc nhất trong giới nữ lưu, nhưng không
nữ lang nào có thể so sánh với Thẩm Hi Hòa được, tài trí của nàng còn xếp trên vô số đàn ông ấy chứ.
Dư Tang Ninh hoàn toàn lép vế so với Thẩm Hi Hòa, dẫu vậy Bộ Sơ Lâm vẫn sợ Thẩm Hi Hòa chủ quan.
“Đó không phải là tùy tùng của nàng ta” Thẩm Hi Hòa thản nhiên nói, “Mà là người của Lật Dương huyện chủ.
Tiêu Hoa Ung đã điều tra về Dư Tang Ninh đến từng chân tơ kẽ tóc, Thẩm Hi Hòa cũng có xem qua. Hiện tại, nàng
ta không có tâm phúc đắc lực nào cả.
“Sao Lật Dương huyện chủ lại cùng một giuộc với nàng ta nhỉ?” Lại còn cho Dư Tang Ninh mượn người nữa chứ.
Bộ Sơ Lâm thắc mắc.
“Đối với Dư Tang Ninh, làm thân với người khác chẳng có gì khó” Không phải ai cũng giống Thẩm Hi Hòa, có thể
dễ dàng nhìn thấu vỏ bọc ngụy trang của người khác.
Thật ra, nếu không có khứu giác nhạy bén, chưa chắc Thẩm Hi Hòa đã nghi ngờ một cô nương sẵn sàng xả thân
cứu tổ mẫu dù còn chưa đến tuổi cập kê, chỉ e sẽ bị vẻ giả nhân giả nghĩa của Dư Tang Ninh lừa gạt.
“Nếu ta đoán không nhầm thì Dư Tang Ninh nhìn trúng Tín vương” Thẩm Hi Hòa nói thêm.
“Vì nhìn trúng Tín vương nên tiếp cận Lật Dương huyện chủ trước?” Bộ Sơ Lâm thấy thật khó tin.
“Nàng ta xem Lật Dương huyện chủ như đá kê chân” Thẩm Hi Hòa đi guốc trong bụng Dư Tang Ninh.
Cố Thanh Xu cũng là thứ nữ, dù được nuôi nấng không tồi thì vẫn phải kém Cố Thanh Chi một bậc, tựa như Dư
Tang Tử luôn được ưu tiên hơn Dư Tang Ninh vậy. Do đó, hai người này sẽ có cảm giác đồng bệnh tương liên, nếu
Dư Tang Ninh dàn dựng một màn kịch tương tự như với Bình Diệu hầu phủ lão phu nhân hay Dư Tang Tử, Cố
Thanh Xu có thân thiết với nàng ta cũng chẳng lạ.
Thông qua Cố Thanh Xu, Dư Tang Ninh có thể hiểu rõ hơn về Tiêu Trường Khanh, đồng thời có nhiều cơ hội gặp
Tiêu Trường Khanh hơn.
“Sao Dư Tang Ninh dám để Lật Dương huyện chỉ biết được bộ mặt thật của mình cơ chứ!” Làm vậy thì lộ tẩy mất
còn gì.
Thẩm Hi Hòa nhìn Bộ Sơ Lâm rồi lắc đầu, vờ thở dài ngán ngẩm: “Ta thấy người sống sót được đến bây giờ một
phần là do người biết giá ngốc, nhưng quan trọng là bệ hạ thấy người thật sự không được thông minh cho lắm”
Bộ Sơ Lâm: “.”
Nếu là trước kia, Bộ Sơ Lâm còn dám cãi lại, nhưng sau những gì vừa trải qua, nàng ta chẳng dám hó hé gì nữa.
Thẩm Hi Hòa không khói mỉm cười: “Dư Tang Ninh dám mượn người của Lật Dương huyện chủ để bảo vệ mình
trong lúc thực hiện âm mưu quỷ kế, chứng tỏ nàng ta cũng có ơn với người này, dù người này có phản bội Lật
Dương huyện chủ thì cũng sẽ không bán đứng nàng ta, ngươi đã hiểu chưa?”
Bộ Sơ Lâm gật đầu, cảm thấy Dư Tang Ninh thật đáng sợ. Nàng ta chợt nói: “Nếu Tín vương phi còn sống thì sẽ có kịch hay đây”
Cố Thanh Chi không phải Cố Thanh Xu, Dư Tang Ninh mà rơi vào tay Cố Thanh Chi thì chẳng được yên thân đầu.
“Nếu Tín vương phi còn sống, Dư Nhị nương tử sẽ không chọn Tín vương làm mục tiêu” Thẩm Hi Hòa nói.
Một ngày làm thiếp, cả đời làm thiếp. Dư Tang Ninh lòng dạskiêu ngạo, quyết không muốn làm trắc phi cả đời, có là quý phi của
Hoàng để nàng ta cũng không vừa lòng chứ đừng nói là trắc phi của thân vương.