Đến bây giờ Tiêu Trường Doanh mới biết nguyên nhân nào khiến Tiêu Hoa Ung thả mình về, đó là vì Tiêu Hoa
Ung muốn hắn làm chứng. Khi biết người đề nghị mời hắn đến đây chính là Thẩm Hi Hòa, Tiêu Trường Doanh
không khỏi nhìn về phía nàng. Hắn có cảm giác nàng đã biết tất cả, nàng và Tiêu Hoa Ung thay nhau kẻ xướng
người họa, muốn làm Hữu Ninh đế mất hết thể diện.
“Mấy ngày nay con có gặp Thất Lang không? Con đã gặp phải chuyện gì? Hãy kể lại tỉ mỉ xem nào” Hữu Ninh đế
ra lệnh.
Tiêu Trường Doanh cụp mắt, chợt thấy bực bội. Hắn biết đám người kia là người của Hữu Ninh đế, Hữu Ninh đế
biết hết nhưng lại vờ như chẳng biết gì trước mặt hắn. Tiêu Trường Doanh không chán ghét hay oán trách, bởi hắn
phần nào hiểu được tâm tư và nỗi bất đắc dĩ của một vị để vương. Nếu Hữu Ninh đế không nghi ngờ Tiêu Hoa
Ung thì thôi, nhưng đã nghi thì phải dùng hết thủ đoạn để điều tra đến cùng mới là phải lẽ.
Song, Tiêu Trường Doanh vẫn thấy những cuộc giao tranh trong tối ngoài sáng giữa cha con trong hoàng gia còn
tàn khốc hơn cả kẻ thù với nhau, thành thử có phần thổn thức.
Cảm xúc ấy chỉ xuất hiện thoáng qua, Tiêu Trường Doanh nhanh chóng điều chỉnh tâm tình rồi khom lưng đáp:
“Bẩm phụ hoàng, nhị thần và Thái tử cùng bị bắt, vốn bị nhốt trong một hang động trên núi. Đêm qua có một đám
người tập kích nơi đó, chúng nhi thần cứ ngỡ đó là quân cứu viện, không ngờ bọn chúng lại muốn giết nhi thần và
Thái tử. Nhân lúc hai phe chém giết lẫn nhau, nhi thần và Thái tử tranh thủ đào tẩu, chạy trốn một mạch đến bãi cỏ
lau gần đó thì nhi thần mất dấu Thái tử, nhưng không dám nán lại lâu nên đành chạy tiếp…”
Tiêu Trường Doanh kể lại đại khái những gì mình đã trải qua, hầu như thuật lại đúng sự thật, ngoài những việc
Tiêu Hoa Ung đã làm.
Hắn không cố tình giúp đỡ hay giấu giếm thay Tiêu Hoa Ung, nhưng một người quái gở và đáng sợ như Tiêu Hoa
Ung mà dám thả hắn về thì hẳn là đã chuẩn bị cho đáo, dù hắn có vạch mặt đi nữa, biết đâu đến khi Tiêu Hoa Ung
quay về sẽ tung ra bằng chứng gì đó và biến hắn thành kẻ chủ mưu trong vụ này thì sao?
Đã vậy, chi bằng ngay từ đầu đừng nói ra.
Chưa kể.
Tiêu Trường Doanh nhìn thoáng qua Thẩm Hi Hòa, hắn không muốn giúp Tiêu Hoa Ung nhưng cũng không muốn
đối địch với nàng, mà hai người họ sắp thành phu thê.
Hắn biết nàng không cần mình giúp đỡ, cũng sẽ không cảm kích tấm lòng của hắn, nhưng hắn vẫn làm thế.
“Trong hai phe này, phe nào đã bắt con và Thái tử?” Hữu Ninh đế lại hỏi.
Tiêu Trường Doanh thành thật trả lời. Hữu Ninh đế hỏi thế thôi chứ đã biết đáp án cả rồi, hắn mà nói dối thì ông ta
sẽ hoài nghi hắn đầu tiên, bởi vậy nên Tiêu Hoa Ung mới không e ngại gì.
Vì sao hắn phải nói dối cơ chứ? Để bưng bít giúp đám người đã bắt cóc hắn ư? Liệu Hữu Ninh đế có nghi ngờ hắn
đã biết lại lịch của bọn chúng nên mới làm vậy không? Liệu Hữu Ninh đế có muốn để người khác biết về đội quân
bí mật của mình không? Dĩ nhiên là không rồi.
Tiêu Trường Doanh mà nói dối thì sẽ chui đầu vào rọ ngay.
“Nói vậy tức là Thái tử điện hạ bị đám người không rõ lai lịch bắt đi, còn người của Gia Thần Thái tử thì đến để
diệt khẩu” Thẩm Hi Hòa nói rồi lại hỏi, “Bọn chúng có tra hỏi gì điện hạ và Thái tử điện hạ không? Điện hạ có suy
đoán gì về lai lịch của bọn chúng không?”
Tiêu Trường Doanh ngước nhìn nàng chăm chú: “Không có”
“Vậy chúng có đánh đập điện hạ không?” Thẩm Hi Hòa gặng hỏi.
“Chưa từng
Thẩm Hi Hòa ngạc nhiên, nhìn Tiêu Trường Doanh với vẻ ngờ vực: “Ý điện hạ là bọn chúng bắt điện hạ và Thái tử
điện hạ đi chỉ để trói lại một chỗ chứ không tra tấn, không mạo phạm, không chất vấn gì cả… Chúng có cho hai
người ăn uống đầy đủ chứ?”
Tiêu Trường Doanh nói: “Có”
Nghe màn hỏi đáp giữa Thẩm Hi Hòa và Tiêu Trường Doanh, các quan viên cũng xì xào to nhỏ.
Thẩm Hi Hòa dứt khoát nêu lên nghi vấn lớn nhất của mọi người: “Bọn chúng bắt hai vị điện hạ với mục đích gì?”
Rõ ràng bọn chúng làm vậy không phải vì muốn đối phó với Tiêu Hoa Ung và Tiêu Trường Doanh, cũng không
muốn bắt hai người họ làm con tin để uy hiếp Hữu Ninh đế, bởi lẽ suốt ba ngày nay, Hữu Ninh đế không hề nhận
được một lá thư đe dọa nào, chẳng lẽ bọn chúng bắt cóc cho vui?
Kỳ lạ là bọn chúng đã được huấn luyện nghiêm ngặt, thân thủ không tồi, chứng tỏ phải có nhiệm vụ gì đó. Càng
nghĩ càng thấy lạ, kẻ chủ mưu cho người bắt cóc Thái tử và Liệt vương nhưng chẳng làm gì hai người họ mà chỉ trói
gô một chỗ, ai lại đi làm chuyện tốn công vô ích như thế?
Câu hỏi này khiến ai nấy phải đăm chiêu, nhưng tạm thời chưa tìm được đáp án, bởi lẽ bọn họ chưa nghĩ đến một
khả năng đáng sợ, nhưng chẳng có gì phải vội, một khi hạt giống hoài nghi đã được gieo, sớm muộn gì cũng sẽ nảy
mầm.
Ai nấy đều hoang mang, Thái hậu liếc Hữu Ninh đế một cái, ánh mắt thâm trầm, nhưng chỉ trong thoáng chốc.
Đúng lúc này, Kinh Triệu doãn dẫn theo vài người khiêng hai thi thể vào. Hai thi thể này ăn mặc giống hệt với
những kẻ đã bắt cóc Tiêu Trường Doanh và Tiêu Hoa Ung, chỉ cần tinh mắt chút là có thể phát hiện vải may áo và
giày đều giống nhau, rõ ràng là cùng một giuộc.
“Bẩm bệ hạ, thần tìm được hai thi thể này tại hành cùng” Chương Phủ doãn chưa biết ở đây vừa có chuyện gì, chỉ
lo tranh công.
Thẩm Hi Hòa chậm rãi cúi đầu, khẽ gảy miếng ngọc giác đeo bên hông.
“Tìm được ở hành cung ư?” Đại Lý tự khanh lập tức đứng lên và hỏi, “Vì sao bọn chúng lại có mặt ở hành cùng
chứ?”
Chương Phủ doãn nói: “Có người thấy hai người này truy sát nghịch tặc khi bọn nghịch tặc tập kích hành cung”
Lời này khiến không ít người giật mình, ánh mắt nhìn Chương Phủ doãn cũng khác đi.
“Thật không?” Hữu Ninh đế lạnh lùng hỏi.
Chương Phủ doãn cảm nhận được vẻ đáng sợ trong giọng điệu Hữu Ninh đế, vô tình liếc nhìn đồng thi thể chất
xung quanh. Ông ta làm phủ doãn đã lâu, đầu óc không tồi, đoán chắc việc này không tầm thường tí nào, chẳng lẽ
hai người này thật ra là đồng lõa với bọn nghịch tặc?
Ông ta lập tức trốn tránh trách nhiệm: “Có hai nữ lang nói được hai người này cứu”
“Là ai?” Thẩm Hi Hòa vội hỏi, dù đã đoán được lờ mờ.
“Là Lật Dương huyện chủ và Dư gia Đại nương tử” Chương Phủ doãn nói.
Thẩm Hi Hòa hơi ngạc nhiên, không ngờ lại là Cố Thanh Xu và Dư Tang Tử. Nếu Tiêu Hoa Ung muốn có nhân
chứng thì Cố Thanh Xu và Dư Tang Ninh là phù hợp nhất, hắn là có biến cố gì nên Dư Tang Ninh mới thoát được ải
này.
Hữu Ninh đế triệu hai người đến và hỏi: “Các ngươi có biết hai người này không?”
Cố Thanh Xu và Dư Tang Tử nào biết đã có chuyện gì, Bình Diệu hầu không có mặtởđây, Tiêu Trường Khanh thì bị Hữu Ninh đế
phải đi lo liệu việc khác. Hôm qua trong lúc hoảng loạn, quả thật hai người bọn họ đã được hai người áo đen cứu.
Bọn họ đã báo chuyện này cho Chương Phủ doàn, giờ muốn sửa miệng cũng không được, bằng không sẽ mang tội lừa gạt mệnh quan
triều đình, gây ảnh hường đến công vụ. Cố Thanh Xu và Dư Tang Tử nhìn kỹ bàn tay của một trong hai thi thể thấy bên trên có vết
thương.
“Bấm bệ hạ, đúng là hai người này đã cứu tiếu nữ và Dư Đại nương tử” Cổ Thanh Xu cả gan nói thật.
“Vì sao bọn chúng lại cứu các ngươi?” Thái hậu nghiêm nghị hỏi.