Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

chương 460

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn cũng từng oán trách ông trời, từng căm hận vận mệnh bất công, nhưng kể từ khoảnh khắc gặp được nàng,

những bất bình và phẫn uất ấy bỗng nhiên tan

biến.

Những cảm xúc tiêu cực ấy không còn hiện diện trong mắt hắn, mà thay vào đó là khát khao được ở bên nàng.

Nàng giúp hắn quên đi mọi ưu phiền và đau khổ, khiến hắn cảm thấy mình thật may mắn vì đã gặp được nàng.

Thẩm Hi Hòa chợt hối hận vì lỡ thốt ra câu vừa rồi. Nghe qua tuổi thơ gập ghềnh trắc trở của Tiêu Hoa Ung, nàng

không kìm được nỗi xót xa, nhưng sự thông cảm của nàng lại thành cái cớ để hắn nói hươu nói vượn.

Thẩm Hi Hòa khẽ thở dài rồi lảng sang chuyện khác: “Có một chuyện ta nghĩ mãi không ra”

“Ô?” Tiêu Hoa Ung hào hứng, ánh mắt sáng rỡ, “Trên đời này có việc gì mà UU nghĩ không ra cơ chứ?”

Thẩm Hi Hòa không dông dài với Tiêu Hoa Ung mà nghiêm mặt nói: “Ta đâu phải Gia Cát Lượng tái thế, cũng

không phải nhà tiên tri, sao có thể biết hết mọi chuyện được?”

“Vì sao điện hạ lại sắp đặt hai người ám vệ kia?” Thẩm Hi Hòa hiểu được mục đích từng bước đi của Tiêu Hoa Ung

trong vụ việc lần này, chỉ riêng việc hắn cử hai ám vệ đi cứu Dư Tang Tử và Cố Thanh Xu là không rõ nguyên nhân.

Chẳng lẽ Tiêu Hoa Ung muốn thông qua hai người bọn họ vạch trần việc Hữu Ninh đế có một đội quân bí mật?

Việc này không thể nói công khai, lại không có bằng chứng nên hắn mới để cho quần thần tự suy đoán ư? Có đáng

phải tốn công như thế không?

Thẩm Hi Hòa không tin Tiêu Hoa Ung làm vậy chỉ để Cổ Thanh Xu và Dư Tang Tử lộ diện. Với mưu trí và lòng dạ

của hắn, sao có thể chú ý đến hai nữ lang tầm thường trong đầu toàn chuyện yêu đương?

Giờ đây, Thẩm Hi Hòa phần nào hiểu được vì sao Tiêu Hoa Ung lại thích mình. Không phải vì nhan sắc của nàng,

người có thể khiến Tiêu Hoa Ung rung động tất nhiên phải là một nữ lang có tài trí, bản lĩnh và tầm nhìn tương

đồng với hắn.

Nhưng Tiêu Hoa Ung trời sinh sẽ theo đuổi con đường đế vương, mà trên đời làm gì có nữ lang nào lại suy nghĩ

đến con đường đó? Dù Dư Tang Ninh thèm khát vinh hoa phú quý những tư tưởng vẫn mang tính truyền thống,

chỉ mong tìm được một mối duyên tốt, thông qua phu quân để nâng cao địa vị bản thân. Dạng nữ lang này nhiều

không đếm xuể, Tiêu Hoa Ung đã trải qua nhiều thăng trầm, đi khắp thế gian, đương nhiên sẽ không thích người

như thế.

Bởi vậy, xét toàn cục thì nước đi này của Tiêu Hoa Ung có vẻ khá kỳ quặc, khiến Thẩm Hi Hòa không tài nào hiểu

nổi.

Nghe xong, Tiêu Hoa Ung khẽ mỉm cười, nhìn Thẩm Hi Hòa với vẻ trìu mến tựa như như một đứa bé lạc đường:

“U U của ta, nàng bị lớp vỏ ngoài che mắt rồi”

“Mong điện hạ chỉ giáo cho” Thẩm Hi Hòa không giận, quả thật nàng không thể nghĩ ra điểm mấu chốt của vấn đề.

Ảnh mắt Tiêu Hoa Ung càng dịu dàng hơn. Thật ra, tính tình Thẩm Hi Hòa không thể xem là đáng yêu, không có sự

hoạt bát và yêu kiều thường thấy ở các thiếu nữ, cũng không dịu dàng yếu đuối, rất khó để các lang quân nảy sinh

ý muốn chở che hay đem lòng ái mộ.

Bình thường, nàng còn bản lĩnh hơn vô số đàn ông khác, một nữ lang như vậy sẽ khiến đàn ông phải chùn bước.

Thành ra dù có dung nhan tuyệt sắc, từ ngày vào Kinh đến nay vẫn chẳng có ai bày tỏ lòng ái mộ với nàng. Không

phải ai cũng biết nàng sẽ gả vào hoàng gia, mà là chẳng được mấy người sẵn lòng cưới một thê tử như vậy.

Trí tuệ, lòng dạ, tầm nhìn và thủ đoạn của Thẩm Hi Hòa hoàn toàn áp đảo nhiều lang quân khác.

Nhưng hắn thích nàng, cảm thấy trên đời chỉ có nàng mới xứng với mình, cũng chỉ có mình mới xứng với nàng.

Cùng nàng sớm chiều bên nhau, hắn mới thấy nàng có nhiều ưu điểm mà nhiều bậc đại nho, thậm chí là cả bậc

thánh hiền cũng không có.

Chẳng hạn như Thẩm Hi Hòa không né tránh khuyết điểm của bản thân, có điều gì không biết cũng không lấy làm

xấu hổ mà không ngại học hỏi kẻ dưới.

“UU cảm thấy ta phí công đến thể chẳng lẽ chỉ để Gia Thần Thái tử và bệ hạ xung đột thôi sao? Hẳn là UU nghĩ ta đang phá vậy?” Tiêu Hoa Ung hỏi.

“Ta chưa từng nói điện hạ là người phá vây. Điện hạ chưa bao giờ bị động cả, mà luôn là người chơi cờ”

Người như Tiêu Hoa Ung sẽ không bao giờ chịu làm quân cờ, sẽ không để mình bị người khác lợi dụng, dù thể cục

có bất lợi đến mấy, dù người ra chiến thư có là ai thì cuối cùng người có quyền quyết định vẫn là hắn.

Tiêu Hoa Ung giơ tay lên lắc lắc, trên cổ tay là sợi dây ngũ sắc do Thẩm Hi Hòa bện, xỏ xuyên qua quân cờ đen kia:

“Nếu UU là người chơi cờ, ta tình nguyện làm quân cờ trong tay nàng, mặc nàng sai phái, vì nàng đánh Đông dẹp

Bắc, miễn là nàng có thể giữ ta trong tay mãi mãi, không bao giờ bỏ mặc ta”

Thẩm Hi Hòa lẳng lặng nhìn Tiêu Hoa Ung với vẻ không còn gì để nói.

Tiêu Hoa Ung thích trêu nàng nhưng lúc nào cần nghiêm túc thì vẫn nghiêm túc. Hắn hắng giọng một tiếng rồi ngồi

ngay ngắn lại: “Không không không, U U quên rồi, trước khi đến hành cùng ta đã nói bệ hạ bắt đầu nghi ngờ ta,

hẳn là muốn dò xét ta ”

Tiêu Hoa Ung ngừng lại và nhìn sang Thẩm Hi Hòa, cười tít mắt tựa như một tên trộm mới vớ bẫm: “Từ ngày bắt

được Tốn vương mà chẳng thu hoạch được gì, ta đã sắp xếp một cái bẫy và dụ bệ hạ rơi vào đó.”

Một điều gì đó lóe lên trong trí óc Thẩm Hi Hòa, nàng sực hiểu ra trong nháy mắt, vừa ngạc nhiên vừa khiếp sợ:

“Điện hạ cố tình để bệ hạ nghi ngờ, hàng khiến bệ hạ phải ra tay với mình. Từ lúc đối phó với Tiêu Trường Thái,

bước nào điện hạ cũng để lại ít dấu vết, làm bệ hạ cảm thấy điện hạ thâm sâu khó lường. Những dấu vết nửa thật

nửa giá ấy khiến bệ hạ càng thận trọng hơn.

Năm ngoái có quá nhiều chuyện xảy ra, thành thử bệ hạ có cảm giác lo âu, nguy cơ rình rập bốn phía. Ông ta cho

rằng hết thảy là do điện hạ gây ra nên không dám tùy tiện sai bảo những người thân cận, vì không xác định được

tại mặt của điện hạ có ở những đâu”

Hữu Ninh đế không dám sai phái tâm phúc thì chỉ có thể vận dụng Thần Dũng quân. Thứ nhất, đây là đội quân bí

mật; thứ hai, Thần Dũng quân đã được huấn luyện suốt nhiều năm, nhân dịp này có thể thử xem bọn họ đã đủ

cứng cáp chưa.

Có lẽ Hữu Ninh đế cũng không ngờ mục đích của Tiêu Hoa Ung từ đầu chỉ cuối chỉ có Thần Dũng quân.

Nói đến đây, Tiêu Hoa Ung nhìn vào khoảng không, ánh mắt sắc bén tựa hùng ưng: “Ta đã bắt được người của bệ

hạ”

Tiêu Hoa Ung bắt được mười một người.Tuy rằng số thi thể binh sĩ Thần Dũng quân tìm được khớp với con số trên danh sách,nhưng

Hữu Ninh đế chưa gặp hết từng người trong số đó,không thể nhớ mặt toàn bộ bọn họ.Vốn tính cẩn thận,chắc chắn ông ta sẽ mời

người đã huấn luyện bọn họ đến xác minh.

Muốn ngăn Hữu Ninh đế cho người đến kiểm tra thi thể ngay lúc đó thì phải làm sao để Hữu Ninh đế không thể hành động bất cần,

thế là Tiêu Hoa Ung bèn để quần thần biết chuyện Hữu Ninh đế có một đội quân bí mật với kinh phí được bòn rút từ quốc khố,bọn họ

ắt sẽ để mắt đến Hữu Ninh đế.

Đợi dăm ba ngày sau,Hữu Ninh đế có cho người kiểm tra thi thể đi nữa thì thi thể cũng đã biến dạng vì cái nóng của thời tiết cuối Hạ

đầu Thu,muốn phân biệt từng người là chuyện không tưởng.

Đó là lý do vì sao Tiêu Hoa Ung sắp đặt hai ám vệ cứu Cổ Thanh Xu và Dư Tang Tử.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio