Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

chương 466

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhất thời, đám đông đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào Tiêu Hoa Ung, có người tỏ vẻ ngầm hiểu, có người mập mờ, có

người dò xét.

Sắc mặt Tiêu Hoa Ung vẫn nhợt nhạt như mọi khi, hắn bình thản đáp: “Chắc Nghiêu Tây công chúa nhận nhầm

người rồi, quả thật cô từng sống ở Lạc Dương hơn mười năm nhưng hiểm khi rời khỏi đạo quan, không nhớ đã

gặp công chúa bao giờ”

Vẻ thong dong của Thái tử điện hạ khiến người ta không khỏi tin tưởng ít nhiều.

Hiển nhiên, Nghiêu Tây không ngờ Tiêu Hoa Ung lại nói dối trắng trợn, chối phắt chuyện từng gặp nàng ta như

thế, vậy nên không khỏi bối rối.

Nàng ta còn chưa lên tiếng, Tiêu Hoa Ung đã sờ mặt mình rồi nói với vẻ đăm chiêu: “Nghiêu Tây công chúa cũng

không phải người đầu tiên vừa gặp đã nói với cô lời ấy.”

Giọng điệu và động tác của hắn khiến mọi người liên tưởng đến lời nói vừa rồi của Nghiêu Tây công chúa, rõ ràng

là mê đắm ngoại hình của Thái tử điện hạ nên mới to gan lớn mật dùng cách này để làm quen.

Đàn ông bình thường mà được một nữ lang xinh đẹp tuyệt trần, thân phận cao quý bày tỏ hẳn sẽ nhận lời ngay,

vừa tạo nên một giai thoại phong lưu, lại giữ gìn mặt mũi cho nữ lang ấy, chỉ có Tiêu Hoa Ung là cứng rắn như thế.

Thoạt đầu, Nghiêu Tây ngẩn người, sau đó xấu hổ không để đầu cho hết. Nàng ta đã dày công học tập văn hóa của

người Hán nên hiểu Tiêu Hoa Ung có ý muốn nói nàng ta không biết e thẹn là gì, thấy đàn ông tuấn tú là tươm

tướp!

Tiêu Hoa Ung biết rõ hai người họ từng gặp nhau mà lại không sợ bị nàng ta vạch trần.

Nghiêu Tây công chúa bình tĩnh nhìn Tiêu Hoa Ung trong chốc lát rồi mới bật cười lanh lảnh và nói với vẻ tinh

nghịch: “Tâm tư của ta bị Thái tử điện hạ nhìn thấu rồi, thật ngại quá”

Nghiêu Tây công chúa thẳng thắn thừa nhận mình mê muội nhan sắc của Tiêu Hoa Ung, nhờ vậy mà giải quyết

được cảnh ngộ lúng túng của mình, còn khiến người khác thấy nàng ta dám làm dám chịu.

“Ha ha ha..” Hữu Ninh đế vui vẻ cười to, “Các hoàng tử của trẫm mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười, nhưng

Thất Lang là giống trẫm nhất”

Thái hậu cũng hùa theo: “Bệ hạ thời niên thiếu có không ít nữ lang theo đuổi”

Hữu Ninh đế và Tiêu Hoa Ung quả thật có vài phần tương tự, Thẩm Hi Hòa nghĩ có lẽ Hữu Ninh đế cũng giống

Khiêm vương, có điều Khiêm vương đã mất được hai mươi năm, trước khi mất chủ yếu sống tại Tây Bắc, mà trong

hai mươi năm qua, quan viên trong triều đã thay máu khá nhiều, đến cả các thuộc hạ cũ của Khiêm vương cũng

khó lòng nhớ rõ mặt mày của chủ tử mình ngày xưa, năm tháng đã ăn mòn ký ức của bọn họ.

Ai nhìn Hữu Ninh đế rồi nhìn Tiêu Hoa Ung cũng sẽ thấy hai người họ có phần giống nhau.

Không ai bận tâm đến tình tiết nhỏ nhặt xen giữa buổi tiệc này, kể cả Thẩm Hi Hòa.

Sang ngày hôm sau, Tiêu Hoa Ung bắt đầu đợi Thẩm Hi Hòa chất vấn mình. Hắn không tin Thẩm Hi Hòa thông

minh là thế mà lại không nhận ra điều kỳ quặc trong chuyện này. Không dừng có một nữ lang ngang nhiên đòi làm

quen với hắn thể kia, dù gì nàng cũng phải để ý mới đúng.

Từ khi hồi Kinh đến nay, hầu như cứ năm ngày Thẩm Hi Hòa lại vào cùng một lần. Sau buổi yến tiệc, Thẩm Hi Hòa

không tiến cung ngay, chỉ có Trân Châu ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Có chuyện gì thì em cứ nói đi” Thấy Trân Châu nhiều lần mấp máy môi nhưng vẫn không lên tiếng, Thẩm Hi Hòa

ngạc nhiên, “Em và A Hỉ sắp tổ chức hỉ sự à?”

Quả thật ngoài chuyện đó ra, Thẩm Hi Hòa không nghĩ nổi còn chuyện gì khiến Trân Châu thấy khó mở miệng đến

thế.

Hai người họ đều là tâm phúc thân cận của nàng, có muốn giấu giếm tình ý dành cho nhau cũng không được.

Trân Châu đỏ mặt, vội nói: “Nô tỳ còn phải đi theo quận chúa gả đến Đông cung, quận chúa đừng trêu nô tỳ”

Đông cũng là nơi nguy cơ rình rập bốn phía, làm sao Thẩm Hi Hòa có thể thiếu nàng ta được? Có thể nào nàng ta

cũng phải theo sát Thẩm Hi Hòa, đợi Thẩm Hi Hòa đứng vững ở Đông cung rồi mới yên tâm thành thân được. May

mà A Hỉ cũng trung thành với Thẩm Hi Hòa, dù có gả cho hắn thì nàng ta vẫn có thể tiếp tục hầu hạ nàng.

“Đông cung, Đông cung, U U, U U!” Bách Tuế bắt đầu nghêu ngao.

Thẩm Hi Hòa bật cười nhìn nó, Trân Châu tiếp lời: “Quận chúa, sao quận chúa không đến Đông cung hỏi Thái tử

điện hạ về những lời Nghiêu Tây công chúa đã nói tối qua?”

“Hỏi làm gì?” Thẩm Hi Hòa thắc mắc, “Thái tử điện hạ và Nghiêu Tây công chúa có gì với nhau đâu”

Thẩm Hi Hòa có thể nhận ra điều đó, đã biết hai người họ không có gì với nhau mà còn hỏi thì khác nào làm điều

thừa, cố tình sinh sự.

Trân Châu: “..”

Trân Châu cứ ngỡ Thẩm Hi Hòa không đi hỏi là vì không bận tâm hoặc là vì nàng và Tiêu Hoa Ung chưa thành hôn

nên cảm thấy mình chưa có tư cách gặng hỏi, giờ mới biết hóa ra Thẩm Hi Hòa cảm thấy không cần làm thế, bởi lẽ

nàng tin tưởng Tiêu Hoa Ung.

Chỉ e Thái tử điện hạ cũng không muốn được nàng tin tưởng đến thế, hắn mà biết chuyện không biết sẽ vui hay

buồn đây.

Nhưng Thẩm Hi Hòa đã không bận tâm thì Trân Châu cũng không tiện khuyên nhủ gì thêm.

Đúng như Trân Châu nghĩ, Tiêu Hoa Ung đang đợi Thẩm Hi Hòa dài cổ. Mặt trời mọc rồi lại lặn, thấy sắc mặt Thái

tử điện hạ nhà mình mỗi lúc một nặng nề, làm gì cũng đã thắng đụng nia, nhìn ai cũng thấy chướng mắt, Thiên

Viên thấy tim mình cứ thon thót.

Thiên Viên đang cân nhắc có nên phải người mới quận chúa vào cùng một chuyến hay không, nhưng nghĩ tới nghĩ

lại cũng không tìm được cái cớ thích hợp. Nếu giá danh Thái tử điện hạ để truyền lời, cho dù Thái tử điện hạ có

được quận chúa dỗ ngọt thì mình cũng chẳng được khen; nhỡ đâu hai người mặt nặng mày nhẹ với nhau, chẳng

phải mình sẽ là người đầu tiên bị điện hạ giận cá chém thớt hay sao?

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Thiên Viên quyết định tiếp tục đón nhận ánh mắt lạnh bằng của Thái tử điện hạ trong

tâm trạng thấp thỏm.

Ngày kế tiếp, Thẩm Hi Hòa vẫn không vào cung, đã thế còn xuất hiện một người không nên đến. Thiên Viên nhỏ

giọng bẩm báo: “Điện hạ, có Nghiêu Tây công chúa đến ạ”

“Không gặp!” Tiêu Hoa Ung gắt gỏng.

“Vâng.”

“Khoan đã” Thiên Viên còn chưa quay đi đã bị Tiêu Hoa Ung gọi giật lại. Tiêu Hoa Ung cúi đầu nhìn sợi dây ngũ

sắc trên tay, ánh mắt chợt lóe lên, “Mời công chúa vào đây”

Thiên Viên chẳng hiểu ra sao, nhưng cũng có thể nhận thấy tâm trạng Tiêu Hoa Ung hiện không được vui nên

không dám nhiều lời, chỉ hối hả đi ra ngoài mời Nghiêu Tây công chúa vào.

“Tham kiến điện hạ” Nghiêu Tây công chúa làm lễ theo lối Thổ Phồn.

“Công chúa” Tiêu Hoa Ung lịch sự đáp lễ, “Mời công chúa ngồi”

Sau khi hai người yên vị, cung nữ bưng trà và điểm tâm lên, Tiêu Hoa Ung hỏi: “Công chúa tìm cô có chuyện gì?”

“Điện hạ, chúng ta đã từng gặp nhau ở Thổ Phồn” Nghiêu Tây công chúa không trả lời mà lại nói chuyện khác.

Hàng mi dài của Tiêu Hoa Ung cụp xuống: “Thì sao?”

“Điện hạ che giấu bản lĩnh của mình hắn là không muốn người khác biết được gương mặt thật của bản thân.Nghiêu Tây công chúa

nói với vẻ thăm dò.

Tiêu Hoa Ung nhếch môi,lặng thinh không đáp,dường như không nghe thấy Nghiêu Tây công chúa nói gì.

Nghiêu Tây công chúa túm lấy vạt áo,im lặng một lát rồi mới nói tiếp:“Ta biết ta có nói thì cũng không ai hưởng ứng.Chắc chắn

điện hạ không thiếu gì cách khiến người khác tin rằng ta nói nhăng nói cuội.Nhưng ta thật lòng thích điện hạ”

Nụ cười lập tức tắt ngõm trên môi Tiêu Hoa Ung.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio