Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

chương 493

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn mấy vết cào dài và mảnh trên cổ hắn, Thẩm Hi Hòa chợt chùng tay, không biết là vì áy náy hay là nàng ngày

càng dung túng Tiêu Hoa Ung hơn trước mà | chính nàng cũng không nhận thức được điều đó, chung quy Tiêu

Hoa Ung đã đạt được mục đích.

Bắt khoan nắn nhẹ, mềm thay

m thanh trầm bổng vui vầy đêm xuân

Ven đường hoa thắm bâng khuâng

Mây tan mưa tạnh, trăng dần lên cao.

Sau một đêm loan phượng đảo điên, khi Thẩm Hi Hòa ngủ dậy thì Tiêu Hoa Ung đã không còn bên cạnh, hôm

nay có buổi chầu, hắn phải dậy sớm tham dự.

Thẩm Hi Hòa không biết rằng hôm nay Tiêu Hoa Ung mặc áo cổ bẻ, cổ áo trong cũng thấp, gần như phơi bày vết

cào trên cổ cho người ta xem.

Đề tài chủ yếu của buổi chầu hôm nay là chuyện Tây Bắc vương, nhiều người thỉnh thoảng lại liếc trộm Tiêu Hoa

Ung.

“Bẩm phụ hoàng, Thái tử phi quá đau lòng về việc Tây Bắc vương mất tích nên bệnh liệt giường… Mong phụ hoàng

cho phép nhi thần phái thị vệ của Đông cung đi Lương Châu tìm người” Đây đã là lần thứ ba Tiêu Hoa Ung khẩn

cầu Hữu Ninh đế.

Thị vệ Đông cung há có thể tùy tiện đặt chân đến chỗ trọng địa của quân đội chứ? Nếu không được Hoàng thượng

đồng ý thì có thể bị gán tội mưu phản như chơi.

Hữu Ninh đế cùng nhìn thấy vết cào trên cổ Tiêu Hoa Ung, dường như nghĩ đến điều gì: “Trẫm đã phái Tú Y sứ

đến đó rồi, thị vệ Đông cung xưa nay chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ con, nào từng đến nơi xa xôi như Lương Châu,

tìm người sao hiệu quả bằng quân đội đồn trú tại Lương Châu được?”

Tiêu Hoa Ung dợm cất tiếng, nhưng Hữu Ninh đế đã tuyên bố bãi triều. Hắn đành thôi, rảo bước ra khỏi chính

điện. Đào Chuyên Hiến lập tức đuổi theo.

“Xin Thái tử điện hạ dời bước, thần có chuyện muốn nói” Đào Chuyên Hiến ra dấu mời.

Tiêu Hoa Ung bước qua, cung kính nói: “Xin ngoại tổ phụ cử nói”

Thấy Tiêu Hoa Ung lễ phép với mình như thế, Đào Chuyên Hiến vài chào: “Điện hạ quả lời, thần không dám tự

xưng là ngoại tổ phụ của điện hạ. Thần có đôi lời, mong điện hạ rộng lượng bỏ qua.”

“Ngoại tổ phụ không cần khách sáo như thế, U U và ta là phu thê, đương nhiên ta phải tôn kính ngoại tổ phụ rồi”

Tiêu Hoa Ung càng cung kính hơn.

Thấy vậy, Đào Chuyên Hiến bèn nói thẳng: “U U tính tình mạnh mẽ, nay phụ thân gặp nạn nên con bé khó tránh

khỏi ưu phiền, nếu có gì bất kính, mong điện hạ rủ lòng thương xót mà rộng lượng tha thứ cho nó”

Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung chẳng hiểu ra sao, người thông minh như hắn mà cũng không hiểu được Đào Chuyên

Hiến muốn nói gì.

Thấy Tiêu Hoa Ung chẳng có vẻ gì là tức giận mà chỉ hơi hoang mang, Đào Chuyên Hiến lại không tiện nói thẳng,

nhưng dù gì ông cũng từng trải qua thời trẻ, đành nói: “Biết là điện hạ và U U đang lúc tân hôn thắm thiết, nhưng

cũng nên có chừng mực”

Nói rồi, Đào Chuyên Hiến chắp tay cáo từ.

Tiêu Hoa Ung nghe mà giật mình, lẽ nào Đào Chuyên Hiến biết được chuyện gì ở Đông cung ư?

Ra khỏi chính điện, thấy Thiên Viên đang đợi, Tiêu Hoa Ung ngại nói chuyện này với Thiên Viên, đành hỏi khéo:

“Hôm nay ánh mắt mọi người nhìn cô có vẻ là lạ, ngươi cảm thấy là do đâu?”

Thiên Viên nhìn Tiêu Hoa Ung, thấy vết cào lộ ra trên cổ hẳn bèn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ là do vết thương

trên cổ điện hạ chăng?”

Thiên Viên hãy còn là trai tơ nên suy nghĩ rất đơn giản, Tiêu Hoa Ung là Thái tử, Thái tử bị thương ngay chỗ hiểm

như cổ đâu phải chuyện nhỏ, mọi người để ý cũng đúng thôi.

Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung cũng không nghĩ nhiều. Kinh nghiệm của hắn không nhiều lắm, chẳng hơn Thiên Viên là

bao, nhưng nghĩ đến lời Đào Chuyên Hiến vừa nói, hắn bất giác đưa tay sờ cổ.

Thấy Tiêu Hoa Ung mãi không nói gì, Thiên Viên ngẩng đầu nhìn, thấy Tiêu Hoa Ung đột nhiên mỉm cười… hết sức

mập mờ, phởn chí rảo bước thật nhanh.

Thiên Viên chẳng hiểu ra sao, chỉ lo vội vàng đuổi theo.

Tiêu Hoa Ung cố tình để lộ vết thương trên cổ họng khiến Thẩm Hi Hòa áy náy, tạo điều kiện cho mình kiểm chác

chút lợi ích trước khi vết thương khỏi hẳn, không ngờ mọi người lại hiểu lầm là hắn bị Thẩm Hi Hòa cào.

Đào Chuyên Hiến nói thế kia có lẽ là tưởng hắn cầu hoàn bị Thẩm Hi Hòa từ chối, định cưỡng ép nàng nên mới bị

nàng cào rách cổ. Hắn chưa thấy ai có trí tưởng tượng bay bổng như bọn họ.

Có điều như thế cũng là chó ngáp phải ruồi, Hữu Ninh đế vẫn luôn nghi ngờ phu thê bọn họ có mưu đồ bí mật gì

đó, Tiêu Trường Khanh có thể đoán được thì chẳng lẽ Hữu Ninh đế lại không, có khi ông ta còn nghĩ xa hơn ấy chứ.

Chắc chắn Hữu Ninh đế đang ngờ rằng Thẩm Hi Hòa chỉ đóng kịch, chẳng trách Thái y thử lại nhiệt tình khám

bệnh hàng ngày như vậy, có điều bọn họ đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần Tùy A Hỉ châm cứu cho Thẩm Hi Hòa một nhát là

mạch tượng của nàng sẽ giống người đau lòng quá độ ngay thôi, Thái y thự làm sao phân biệt được.

Nay thấy Tiêu Hoa Ung háo sắc đến nỗi bị Thẩm Hi Hòa cào cho thế kia, có lẽ Hữu Ninh đế sẽ tin tưởng thêm mấy

phần.

Cũng may là hắn bị thương ở cổ, một vị trí tương đối đặc biệt, chứ nếu là tay, chỉ e người khác sẽ nghi ngờ chuyện

Thẩm Nhạc Sơn mất tích có vấn đề. Xem ra sau này hắn phải cẩn thận hơn một chút, không nên tạo ra mấy dấu vết

mập mờ kiểu này.

Lúc Tiêu Hoa Ung về đến Đông cung, Thẩm Hi Hòa vừa dùng bữa sáng xong, đang ngồi trước gương chuẩn bị

trang điểm.

Ngủ dậy, bụng nàng đói ngẩu, vừa rửa mặt xong là dùng bữa sáng luôn, tóc vẫn để xõa.

Thẩm Hi Hòa ngồi trên ghế đẩu, ánh nắng rọi qua song cửa sổ, dát vàng lên bộ váy thắt ngực màu đỏ nàng đang

mặc, tạo thành một cánh tượng đẹp như tranh vẽ.

Tiêu Hoa Ung bước tới, cầm lấy bột vẽ mày trên tay Hồng Ngọc, định giúp nàng trang điểm.

Thẩm Hi Hòa đã mệt mỏi lắm rồi, nàng nói một cách bất đắc dĩ: “Điện hạ đừng nghịch nữa”

“Ũ U quên mất ta là cao thủ cải trang à, sao lại không biết trang điểm được?” Tiêu Hoa Ung cực kỳ tự tin.

Thẩm Hi Hòa nhìn hơn với vẻ nửa tin nửa ngờ, nàng làm sao quên được tài cải trang của hắn, nhưng chắc gì đã là

hắn tự tay làm. Hắn là Thái tử, lại có thủ đoạn phi phàm, thiếu gì người để sai phái.

Nàng vẫn luôn cho rằng Tiêu Hoa Ung có một gã thuộc hạ am hiểu thuật cải trang, giờ mới biết thì ra là hắn tự làm.

“Phải cho U U được thưởng thức tài năng của ta mới được” Tiêu Hoa Ung báo đám Hồng Ngọc lui ra ngoài rồi bắt

tay vào trang điểm cho Thẩm Hi Hòa, thái độ hết sức tự tin. Thẩm Hi Hòa thấy động tác của hắn quả thật rất thành

thạo.

Nàng yên tâm nhắm mắt lại, nghe Tiêu Hoa Ung cười khẽ: “Hôm qua U U hỏi ta liệu Đột Quyết có đục nước béo cò

hay không, thật ra gần đây vương triều Đột Quyết đang rối loạn, thế nên ta mới bày ra kế hoạch này, chứ ta cũng

chẳng muốn hai nước có chiến tranh đầu. Dù thắng hay thua thì dân chúng cũng sẽ chịu khổ, bọn họ nào có tội tình

gì.”

Nói rồi, Tiêu Hoa Ung khom lưng vẽ mày cho Thẩm Hi Hòa: “Ta không muốn làm một hoàng đế tài ba, có thể mở

rộng lãnh thổ nước nhà gì cả. Ta đã đi qua rất nhiều nơi, chứng kiến bao cảnh khốn khổ của người dân. Bách tính

kiếm sống chẳng dễ dàng gì, ta không muốn bọn họ phải chịu thêm tại ương chiến tranh. Nếu các nước khác không

chủ động gây chiến, ta sẽ không dấy binh”

Thẩm Hi Hòa hiểu ý hắn, vì dân chúng, hắn sẽ không hiểu chiến, nhưng hắn cũng sẵn sàng đánh trận nếu cần để

bảo vệ con dân.

“Điện hạ sẽ là một minh quân”Thẩm Hi Hòa nói khẽ.

Thẩm Hi Hòa tán thưởng một Tiểu Hoa Ung như thế,hắn có tác phong của một vị vua nhân từ,hiểu được nỗi khổ của dân,biết suy

nghĩ cho dân và sẵn sàng bảo vệ muôn dân.

Sự tán thưởng của nàng khiến hắn vui hơn hết thảy.Tiêu Hoa Ung nhếch môi cười và thì thầm:“So với việc trở thành một minh quân

được muôn dân kính yêu,ta càng muốn làm một người trượng phu tốt,chi thuộc về một mình nàng mà thôi,chỉ cần được nàng khen

ngợi là đủ rồi.”

Hắn muốn che chở cho nàng khỏi những ưu phiền,muốn được hạnh phúc bên nàng dài lâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio