Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Dẫu cho Thiên Viên có tuyệt vọng đến đâu đi nữa cũng không thể ngăn Tiêu Hoa Ung âm thầm hỏi thăm thái phó, sau đó bắt đầu tìm hiểu các thủ yêu thích của quý nữ Kinh thành…
Thẩm Hi Hòa hoàn toàn không hay biết chuyện đó, dạo này nàng rất bận rộn, những người được phái đi nơi khác thu mua hương liệu đã gửi tiêu cực chở một lượng lớn hương liệu quay về, Độc Hoạt Lâu cũng đã trang hoàng đầu ra đấy.“Tần gia lúc nào cũng vậy.” Thẩm Hi Hòa không để bụng.
Nhà họ nhiều đời vừa làm ruộng vừa đi học, triều đại này có hai vị thái phó, một vị Quốc Tử Giám tế tửu xuất thân từ Tần gia, phụ thân Tần Tư Hiệt cũng được nhắm cho vị trí Quốc Tử Giám tế tửu đời kế tiếp, chỉ đợi người đương nhiệm về hưu.Vóc người nàng ta rất cao, là nữ lang cao nhất Thẩm Hi Hòa từng gặp, còn hơn cả Bộ Sơ Lâm, cũng vì vậy mà chuyện cưới xin có phần trắc trở, năm nay đã mười tám tuổi mà vẫn còn là khuê nữ.
Lang quân bình thường đứng cạnh còn không cao bằng nàng ta, Thẩm Hi Hòa nhận thấy nàng ta có chiều cao tương đương với a huynh mình. “Quận chúa.” Tần Tư Hiệt đi tới, “Xe ngựa nhà ta và phải xe của quận chúa, ta thay bọn họ nhận lỗi với quận chúa.”Thẩm Hi Hòa nói: “Tặng cây đàn tì bà năm dây bằng gỗ tử đàn đi.” Mỗi người trong số chín tài nữ của Kinh thành đều có một tài nghệ nổi danh, Biện Tiên Di giỏi múa, Diệp Vãn Đường có ngón đàn tì bà cao siêu. Cây đàn tì bà năm dây bằng gỗ tử đàn kia là chiến lợi phẩm của Thẩm Nhạc Sơn, thân đàn khảm đồi mồi, ngọc trai và đá mã não đỏ, tạo thành hoa văn tinh xảo, khắp thiên hạ khó tìm được cây thứ hai, dây đàn bện từ một loại tơ tằm quý hiếm, âm sắc tuyệt hảo.
Thẩm Hi Hòa am hiểu cổ cầm hơn, cây đàn tì bà tuyệt phẩm này để ở chỗ nàng cũng chỉ là minh châu phủ bụi.Tần Tư Hiệt, cháu gái Tần thái phó, phụ thân nàng ta là tiến sĩ giảng dạy trong Quốc Tử Giám, dòng dõi thanh quý.
Dường như cảm nhận được ánh mắt Thẩm Hi Hòa, Tần Tư Hiệt khẽ gật đầu chào nàng, sau đó được tỳ nữ đỡ xuống xe.Độc Hoạt Lâu không chỉ bán huân hương mà Thẩm Hi Hòa còn định kinh doanh cả son phấn, sáp thơm, dầu thơm, nước hoa,…
Không có người phụ nữ nào không thích chưng diện, không thích hương thơm, kiếm tiền là thứ yếu, quan trọng là thông qua Độc Hoạt Lâu thâm nhập vào hậu trạch của văn võ bá quan Kinh thành, sớm nắm bắt tin tức.Hồng Ngọc đọc đi đọc lại vài lượt, nhắm mắt lẩm nhẩm, xác nhận mình đã thuộc thì đốt cháy công thức, tránh để rơi vào tay người khác.
Thẩm Hi Hòa đưa cho Mặc Ngọc một hộp hương tịch hàn nhỏ: “Bảo Mạc Viễn đem đến Đông cung tặng cho Thái tử điện hạ.”Tần Tư Hiệt gật đầu cảm ơn Thẩm Hi Hòa, sau đó dẫn tỳ nữ nhà mình vào trước.
“Nàng ta.” Hồng Ngọc nhìn theo bóng lưng Tần Tư Hiệt, cảm thấy nữ lang này biết lễ thì biết lễ thật đấy, nhưng cũng kiêu ngạo quá đi.Xe chỉ có một cái nóc che gió che mưa, bên trong trống không, ngồi trên xe là một nữ lang mặc áo màu lam nhạt, váy dài màu thiên thanh, khoác áo choàng tắm, chỉ có phần ống tay áo và cổ ảo là có thêu hoa văn hoa lê trắng, mái tóc được bởi khá đơn giản, cũng chỉ cài vài cây trâm hình hoa lệ.
Nàng ta có dáng vẻ đoan trang, tư thế ngồi chuẩn mực, đường nét mặt mày khá nhạt nhẽo, ánh mắt lạnh nhạt.“Quận chúa thứ tội, ta sảy chân nên mới suýt nữa và phải quận chúa.” Người được Hồng Ngọc đỡ vội vàng làm lễ tạ lỗi. Thẩm Hi Hòa nhìn gương mặt xinh đẹp kia, so với lần trước nhìn thoáng qua ở chùa Tiến Phúc, lần này trông nàng ta càng thêm phần mỹ lệ.
Chẳng phải ai xa lạ, chính là thứ nữ mà Bình Diệu hầu phủ đưa từ ngoài về – Dư Tang Ninh.Tiên sinh dạy học khó tránh khỏi nghiêm túc, quy củ hơn người bình thường một chút cũng không có ý xấu gì.
Ngay khi Thẩm Hi Hòa định đi vào trong, một người chợt nhào tới, Bích Ngọc nhanh tay kéo Thẩm Hi Hòa lại, Hồng Ngọc thì đỡ lấy người kia.“Đây có phải hương tịch hàn được nước Đan Đan tiến công vào thời Hán Vũ Để không ạ?” Mắt Hồng Ngọc sáng lấp lánh. Thẩm Hi Hòa vuốt cằm: “Sắp tới trời đông giá rét, hương này sẽ được yêu thích lắm đây.”
“Quận chúa, công thức điều chế của loại hương này.” Hồng Ngọc nhìn Thẩm Hi Hòa đầy trông đợi. Thẩm Hi Hòa đưa nàng ta công thức nàng đã viết sẵn: “Dù có công thức rồi vẫn phải chăm chỉ luyện tập đấy nhé.”Định vương Tiêu Trường Thái là con thứ tư, vừa hay làm hàng xóm tại Thập lục vương trạch với Tín vương Tiêu Trường Khanh đứng thứ năm.
Nghe nói hôm qua Tiêu Trường Khanh đã quay về từ chùa Pháp Hoa, không biết hôm nay hắn có đến Định vương phủ không.Lâu nay nàng nhận không ít quà cáp từ Tiêu Hoa Ung, hôm nay đáp lễ một lần vậy.
“Quận chúa, tặng bình phong lưu ly làm quà sinh nhật cho Định vương phi được không ạ?” Bích Ngọc kiểm kê tài sản của Thẩm Hi Hòa xong bèn đến hỏi ý nàng về món quà sắp tặng.“Mùi hương này…” Thẩm Hi Hòa vừa điều chế được một loại hương, bèn châm lên cho bọn Bích Ngọc ngửi thử.
Mùi hương nồng mà không gắt, quan trọng nhất là khi mùi hương lan tỏa sẽ đem lại cảm giác ấm áp dễ chịu. “Đây là hương tích hàn.” Sau khi mùi hương lan ra, Thẩm Hi Hòa đưa tay quạt khói về phía mình để ngửi thử xem thế nào, kết quả hoàn toàn hài lòng.Mấy ngày nay, tuy đã sớm căn dặn Hồng Ngọc mua vài người hầu về huấn luyện, những điều chế hương không phải chuyện một sớm một chiều, trước tiên nàng đành bỏ nhiều tiền thuê vài cô nương điều chế hương, lại xây một xưởng điều chế tại trang viên ở ngoại ô.
Thẩm Hi Hòa vừa bắt tay vào việc điều chế hương Đồ Đề Hoa cho chùa Hộ Quốc, vừa dạy Hồng Ngọc một vài công thức. Hồng Ngọc vốn cũng biết điều chế hương, nàng ta là người phụ trách chuyện ăn mặc, trang điểm của Thẩm Hi Hòa.Giọng Tần Tư Hiệt không trong trẻo dịu dàng như các nữ lang khác, tuy không đến nỗi khàn khàn nhưng cũng không hẳn là dễ nghe,
“Tần nữ lang không cần để bụng, chẳng qua chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi mà.” Thẩm Hi Hòa cũng xuống xe ngựa, bọn họ đã đến trước Định vương phủ.Thẩm Hi Hòa nhìn nữ lang dáng vẻ hiền lành này, lại nhìn sang nữ lang đứng bên cạnh đang căng thẳng siết chặt khăn tay, đây hắn là đích nữ Dư Tang Tử của Bình Diệu hầu phủ, rồi quét mắt qua chiếc xe ngựa đỗ gần đó cùng với tỳ nữ của Dư Tang Ninh từ đằng sau Dư Tang Tử chạy tới đây.
Vị trí đứng của bọn họ thật là thú vị.
Xem ảnh