Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Thẩm Hi Hòa nhướng mày, thật lòng mỉm cười: “Điện hạ, ta chưa bao giờ trò chuyện với ai thoải mái đến thế.”
Dù rằng không tin tưởng nhau, không thể buông bỏ cảnh giác, không thể thẳng thắn với nhau nhưng vẫn thấy nhẹ nhàng khôn kể.
“Là hân hạnh của Ung…” Tiêu Hoa Ung khẽ nói.“Nàng… có lẽ là tiên nữ thoát tục, không dính bụi trần.” Tiêu Hoa Ung khẽ cười.
Thiên Viên: “…”
Điện hạ nhà hắn gặp phải một nữ lang khó nhắn như vậy mà chẳng hề thấy phiền phức, còn đâm ra thích thú nữa chứ. Chẳng dám bày tỏ nỗi lòng, muốn cầu hôn cũng phải lừa gạt, bày mưu tính kế, điện hạ nhà hắn không thấy bản thân thật đáng buồn hay sao?Đông cung tuyệt đối an toàn, sau nhiều lần thay máu, bây giờ trong Đông cung toàn bộ đều là người của Tiểu Hoa Ung, ấy vậy mà một số người không biết được điều này, vẫn cứ ngỡ đã cài cắm được tại mắt vào đây. Song, ra khỏi Đông cùng thì lại khác.
Tiêu Hoa Ung lập tức che miệng ho dữ dội, gần như dựa nửa người vào Thiên Viên, để Thiên Viên dầu mình vào trong.
“Điện hạ muốn cưới quận chúa cơ mà, sao vừa rồi lại nói thế kia?” Thiên Viên nghe mà hết cả hồn.Không biết là suy nghĩ chuyện gì, ánh mắt nàng thoáng thất thần trong chốc lát, sau đó Thẩm Hi Hòa chợt nhoẻn cười, cầm cốc trà lên uống cạn: “Thời gian không còn sớm nữa, Chiêu Ninh xin cáo từ.” Tiêu Hoa Ung đứng dậy, không giữ nàng lại mà nhìn Thẩm Hi Hòa viết công thức hoành thánh, sau đó để Thiên Viên đỡ mình, đích thân tiễn Thẩm Hi Hòa ra đến cửa Đông cung.
“Điện hạ xin dừng bước.” Thẩm Hi Hòa đứng trước cửa cung, nhìn cây phong lá đỏ tươi trồng bên cửa, gió nhẹ thổi qua làm lá cây rơi lả tả, “Điện hạ thật tốt.” Nàng mỉm cười với Tiêu Hoa Ung, sau đó khép vạt khăn choàng rồi quay đi.
Hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài đỏ rực, khoác khăn choàng màu vàng phớt đỏ, nhìn theo nàng đi xa dần giữa những chiếc lá phong rơi rụng tựa như thấy được ráng chiều đang buông xuống, đến khi bóng hình nàng mất hút, dường như đất trời cũng ảm đạm đi, mọi ánh sáng đều biến mất.Tiêu Hoa Ung nhanh chân hơn một bước, cầm lấy tờ giấy cẩn thận đọc kỹ một hồi, sau đó cất chung một chỗ với lá thư hẹn địa điểm gặp mặt mà lần trước Thẩm Hi Hòa gửi cho hắn: “Ai bảo ta muốn để nhà
bếp làm?”
Không làm thì lấy công thức làm gì? “Công thức này được viết cho cô.” Tiêu Hoa Ung cất chiếc hộp gấm đi, “Sáng mai, người đến quận chúa phủ nói rằng cô nuốt không trôi món hoành thánh do đầu bếp Đông cũng làm theo công thức.”Đối với một người vô tình, tình yêu chỉ là một trò đùa, nếu không thì sao nàng lại thờ ơ, thậm chí thấy buồn cười khi nghe hắn nói hắn sẽ không tổn thương nàng chứ. Nàng không cần tình yêu, chỉ cần đôi bên cùng có lợi, chỉ cần được an nhàn thoải mái. Thiên Viên trố mắt: “Trên đời lại có người phụ nữ như vậy sao!”
Chiêu Ninh quận chúa còn chưa cập kê, trong những năm tháng cùng điện hạ phiêu bạt khắp nơi, hắn đã gặp biết bao nhiêu người phụ nữ, người lạnh nhạt đến mấy chẳng qua cũng chỉ là không dễ rung động, hoặc không dám rung động, không trông đợi gì vào tình yêu, nhưng thực chất vẫn khao khát có được một tấm chân tình.
Chiêu Ninh quận chúa lại là người vô tình chân chính, hoàn toàn không cần chân tình!“Điện hạ.” Thẩm Hi Hòa nhìn hắn đăm đăm, “Điện hạ có yêu cầu gì đối với thế tử của mình?” Tiêu Hoa Ung và ho khan cúi đầu xuống, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Không ruồng bỏ.”
Yêu cầu của hắn chỉ gói gọn trong ba chữ, chỉ cần thê tử không ruồng bỏ hẳn là được sao?
“Nếu nàng ấy có tính tình mềm yếu cũng không sao à?” Hắn chỉ cần người ta chung thủy với hắn, lẽ nào hắn không nghĩ nếu người đó tính tình mềm yếu sẽ dễ bị chèn ép, bị lợi dụng hay sao?Nàng đã đi mất từ lâu, Tiêu Hoa Ung vẫn đứng ở cửa cung: “Nàng bảo ta thật tốt.”
Thiên Viên: “…”
Hắn không đành lòng nhìn thẳng vào nụ cười ngớ ngẩn của điện hạ, đành phải cúi đầu: “Điện hạ, ngoài cũng có người.”Thiên Viên: “…”
Quả thật hắn đã đánh giá quá cao điện hạ nhà hằn rồi!
Hôm sau, Thiên Viên cũng đành mặt dày chuyển lời của chủ tử mình cho Thẩm Hi Hòa, nàng nghe mà sửng sốt trong thoáng chốc. “Quận chúa, cũng chẳng biết sao dù đã làm đúng theo công thức quận chúa đưa những điện hạ lại thấy mùi vị không giống.” Thiên Viên bịa chuyện, bất chấp lương tâm cắn rứt.“Ngươi đợi một lát, ta sẽ đi làm nhân sẵn cho người mang về.” Thẩm Hi Hòa mới chịu ơn Tiêu Hoa Ung, đã vậy chính nàng chủ động mở miệng xin cho Thẩm Vân An vào Kinh, nàng không phải người qua cầu rút ván, nguyên tắc của nàng không cho phép mình từ chối yêu cầu muốn ăn một bát hoành thánh của Tiêu Hoa Ung vào lúc này.
Thẩm Hi Hòa làm hai loại nhân, mỗi loại một bát lớn đặt vào hộp đựng thức ăn: “Ngày thu trời lạnh, người bảo đầu bếp gói hết chỗ nhân này rồi cho vào hầm bằng, khi nào điện hạ muốn ăn thì lấy vài cái cho vào nước sôi đun lên, mùi vị vẫn thể.”
Thiên Viên không ngờ Thẩm Hi Hòa còn có cách này, xem ra kế hoạch thường xuyên tìm quận chúa nhờ làm hoành thánh của điện hạ phải thất bại rồi.“Đông cũng là nơi có nguy hiểm rình rập khắp chốn… Khụ khụ khụ..” Tiêu Hoa Ung cụp mắt, “Nếu nàng ấy tình nguyện bước vào Đông cung… mà không thể tự bảo vệ mình, rơi vào cạm bẫy … khụ khụ khụ… ta sẽ không cứu nàng ấy… Còn nếu ta bị tổn thương do nàng ấy bị lợi dụng mà ra… thì đó là bởi ta vô dụng, chẳng trách được ai…”
Trong khoảnh khắc, Thẩm Hi Hòa nhìn Tiêu Hoa Ung mà có cảm giác như đang nhìn mình trong gương.
Bản chất của họ quá giống nhau, đều dứt khoát, cứng rắn, chỉ tin vào chính mình.Cái gì mà không thể tự bảo vệ mình, rơi vào cạm bẫy thì sẽ mặc kệ không cứu, ai lại nói với người mình muốn cưới như thế chứ?
Vào trong rồi, Tiêu Hoa Ung đứng dưới tán cây lựu đang dần chín rộ, thở dài thật sâu: “Nói vậy nàng mới tin.”
Thật ra hắn muốn nói vài lời tâm tình, không phải hắn không biết nói những lời thề non hẹn biển, nhưng nếu hắn nói vậy, chỉ e từ mai Thẩm Hi Hòa sẽ tránh hắn như tránh tà.Hắn còn thấy mất mặt thay đây này, nhưng hắn không dám nói!
Hắn ngờ rằng chủ tử mình sẽ ngồi lên ngôi vị chỉ tôn trước cả khi giành được trái tim của quận chúa luôn ấy chứ.
“Điện hạ, ta đem công thức hoành thánh cho nhà bếp nhé?” Vào phòng, thấy tờ công thức đang được đề dưới chặn giấy, Thiên Viên bèn hỏi Tiêu Hoa Ung.Chẳng hiểu sao, Thiên Viên có cảm giác muốn cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Thiên Viên đem hai bát nhân hoành thánh quay về, nhắn lại lời Thẩm Hi Hòa, Tiêu Hoa Ung nghe vậy thì bật cười vẽ trìu mến: “Muốn chiếm lợi của nàng quả là khó thật đấy.”
Thẩm Hi Hòa không quan tâm Tiêu Hoa Ung nghĩ thế nào, lượng nhân nàng làm ít gì cũng gói được hơn trăm cái hoành thánh, trữ trong hầm băng sẽ đủ để Tiêu Hoa Ung ăn được một thời gian dài, nàng không rảnh để ý đến Tiêu Hoa Ung nữa mà tập trung vào việc trang hoàng viện tử cho Thẩm Vân An.
Đồng thời, lượng hoa cỏ thu thập được cũng ngày một nhiều, nàng bắt đầu lo nghĩ chuyện quy hoạch quận chúa phủ, hương liệu thu mua từ các nơi lục lục chuyển đến, hương liệu Thẩm Hi Hòa điều chế cũng dân nhiều lên, mây hương nương tử nàng thuê đào tạo nhân công rất nhanh, làm việc cũng rất hiệu quả,
Xưởng sản xuất làm ra một mẻ sản phẩm có chất lượng không tồi, sau khi được Hồng Ngọc tự mình nghiệm thu, số sản phẩm này được chuyển đến Độc Hoạt Lâu.
Thế là Độc Hoạt Lâu của Thẩm Hi Hòa cứ thế khai trương.
Ngày khai trương, hai gian hàng châm huân hương do Thẩm Hi Hòa điều chế từ hương tử nhung, hương thơm nồng nàn lan xa, cách mười dặm vẫn nghe được.
Dường như khắp Kinh thành đều tràn ngập hương thơm, làm cửa hàng nổi tiếng ngay hôm đó.
Thiên Viên cũng bảo Tiêu Hoa Ung biết chuyện này: “Độc Hoạt Lâu?” Tiêu Hoa Ung lặp lại cái tên này một lần, trong đầu chợt thoáng hiện một cảm giác khó diễn tả thành lời.