Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Thẩm Hi Hòa nhếch môi, cụp mắt: “Người về bẩm lại công chúa rằng ta mệt, không muốn đi đâu cả.”
Dường như lường trước Thẩm Hi Hòa sẽ từ chối, cung nữ bèn đáp: “Công chúa bảo nô tỳ nói với quận chúa rằng chuyện này liên quan đến thế tử.”Bởi vậy, Thẩm Hi Hòa bình tĩnh ngồi trên thuyền, chiếc thuyền nhỏ men theo bờ hồ vắng người đến bờ bên kia, đằng sau cầu bằng gỗ là rừng cây rậm rạp, ngoài một chiếc đèn lồng leo lét treo trên ngọn cây xa xa đang lắc lư trong gió thì gần như không thấy được gì khác.
Thẩm Hi Hòa và Bích Ngọc theo cung nữ đi lên bờ, người lái đò chèo đi mất, còn chưa vào rừng Thẩm Hi Hòa đã ngửi được hưởng mạn đà la nhàn nhạt, xung quanh như có sương mù lượn lờ giữa màn đêm, nhìn kỹ mới thấy là khói hương.“Bích Ngọc, em đi tìm a huynh xem.” Thẩm Hi Hòa lạnh lùng nhìn nàng ta rồi phân phó Bích Ngọc. “Vâng.” Bích Ngọc lập tức làm lễ cáo lui, chỉ nháy mắt đã mất hút trong đám đông.
Cung nữ do Trường Lăng công chúa phải đến chắp tay trước ngực, ngoan ngoãn đứng đợi.“Hồng Ngọc, em ở lại đi.” Thẩm Hi Hòa phân phỏ.
Quanh hồ Khúc Giang đèn đuốc sáng choang, thuyền qua lại tấp nập, chính Hữu Ninh đế cũng đang ngồi cùng Thái hậu trên mặt hồ, Thẩm Hi Hòa không tin bọn họ dám ra tay ngay tại đây, mà kể cả thật sự ra tay đi nữa thì cũng chỉ là tự chuốc nhục vào người.Mãi đến khi mặt mày nàng ta tái nhợt, bất giác khom lưng, Thẩm Hi Hòa mới dời mắt: “Đi thôi.”
Phù Dung viên bị chia đôi bởi hồ Khúc Giang, tiệc mừng thọ hôm nay được tổ chức tại điện các bên này bờ, ven bờ còn có nhiều chỗ diễn xiếc, cung nữ kia dẫn mấy người Thẩm Hi Hòa đến định thủy tạ, càng đi càng thưa người, cuối cùng đi đến một nơi hẻo lánh không dấu chân người, có một chiếc thuyền nhỏ đang neo ở đó.Thẩm Hi Hòa được cung nữ dìu sang thiên điện, y sự bắt mạch cho nàng, phát hiện hàng ngất đi là do kinh hãi quá độ, ngặt nỗi sức khỏe Thẩm Hi Hòa vốn kém, tình trạng này rất nguy hiểm, y sự vội bẩm báo chi tiết với Hữu Ninh đế, sắc mặt nghiêm trọng.
Hữu Ninh đế lệnh cho y sư phải cứu bằng được Thẩm Hi Hòa, không được để xảy ra sơ sót gì, sau đó quay sang chất vấn hai nha hoàn của Thẩm Hi Hòa, vừa lúc ấy, Thẩm Vân An và Tiết Cẩn Kiều hối hả chạy về, y phục cả hai có phần nhếch nhác, Thẩm Vân An lao vọt đến bên cạnh Thẩm Hi Hòa, sắc mặt tái mét.“Mời quận chúa lên thuyền. Công chúa đang đợi quận chúa ở Tử Vân lâu.” Cung nữ đứng bên bờ nhường đường. Thẩm Hi Hòa cười thật khẽ, Bích Ngọc lên trước rồi đỡ Thẩm Hi Hòa lên thuyền, sau đó đến lượt cung nữ, đến khi Hồng Ngọc dợm bước định lên, chiếc thuyền nhỏ xem chừng không chịu được, cung nữ bèn nói: “Quận chúa, thuyền này không thể chở thêm người.”
“Các ngươi cố tình dùng thuyền nhỏ chứ gì?” Bích Ngọc bất bình chau mày.Đám đông xôn xao, ai nấy nhìn Khang vương chòng chọc, những người đứng gần ông ta bất giác lùi lại. Khang vương kinh hoàng, vội vàng bước tới quỳ gối trước mặt Hữu Ninh đế: “Mong bệ hạ tra xét rõ ràng, thần tuyệt đối không có mưu hại quận chúa!”
Hữu Ninh để lạnh lùng nhìn Khang vương rồi dặn dò y sự “Trị thương cho quận chúa trước đi!”Khoảng một khắc sau, Bích Ngọc quay lại, sắc mặt nghiêm trọng: “Quận chúa, nô tỳ chưa tìm được thế tử, hỏi thăm dọc đường cũng không ai thấy thế tử đâu cả.”
Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa quắc mắt nhìn cung nữ kia, thoạt đầu nàng ta còn giữ được vẻ bình tĩnh, dần dần lạnh toát cả người.Hương mạn đà la không quá nồng, xen lẫn vài loại hương liệu có tác dụng gây ảo giác, vốn dĩ trong hoa viên đầu đầu cũng có huân hương nên rất khó phát hiện được mùi hương gì lạ, Thẩm Hi Hòa cầm khăn tay, họ khẽ mấy tiếng.
“Quận chúa, gió lạnh lắm, cẩn thận kẻo bị cảm.” Bích Ngọc bước tới che khuất tầm mắt cung nữ, khoác áo choàng cho Thẩm Hi Hòa, tiện thể đưa cho nàng hai miếng bông nhỏ, Thẩm Hi Hòa dùng khăn che, nhét miếng bông nhỏ như hạt gạo vào mũi, đây là bông đã được tẩm thuốc có tác dụng giúp đầu óc tỉnh táo.Thế tử mà nàng ta nói đến dĩ nhiên là chỉ Thẩm Vân An.
“A huynh làm sao?” Thẩm Hi Hòa nhíu mày.
“Nô tỳ không biết ạ.” Cung nữ cúi đầu, ra vẻ sợ hãi.Chính điện lặng ngắt như tờ, dù giọng Thẩm Hi Hòa có yếu ớt đến mấy thì ai nấy đều nghe được rõ mồn một. “Trước tiên để y sự khám cho con đã, trẫm nhất định sẽ lấy lại công bằng cho con!” Hữu Ninh để nổi cơn thịnh nộ vì có kẻ dám gây chuyện ngay giữa tiệc mừng thọ của Thái hậu.
“Bệ hạ, là… là… Khang vương điện hạ…” Dường như Thẩm Hi Hòa đã dùng hết chút sức lực ít ỏi còn sót lại, dứt lời, nàng ngất đi trong lòng Bích Ngọc.Tiệc mừng thọ gần kết thúc, Hữu Ninh để và Thái hậu quay lại điện các sau khi dạo một vòng quanh hồ bằng thuyền, các vương công đại thần, quý nữ phu nhân tụ tập một chỗ, đợi Hữu Ninh để lên tiếng giải tán để quay về phủ, bỗng có tiếng kêu thảm thiết vang lên ngoài cửa: “Bệ hạ…”
Mọi người đồng loạt nhìn sang, trên mặt ai nấy hãy còn vẻ vui mừng thì thấy hai tỳ nữ của Chiêu Ninh quận chúa đỡ nàng chạy tới, toàn thân Thẩm Hi Hòa bê bết máu, búi tóc lỏng lẻo, sắc mặt tái nhợt.Sắc mặt Hữu Ninh để sa sầm, rảo bước về phía trước: “Truyền y sư!” Trong tiệc mừng thọ luôn có y sư của Thái y viện túc trực, y sư đi đến bên Thẩm Hi Hòa gần như cùng lúc với Hữu Ninh đế.
“Bệ hạ..” Giọng Thẩm Hi Hòa rất yếu, “Có người muốn… giết ta diệt khẩu.”Xong xuôi, Bích Ngọc mới tránh sang bên, tiếp tục đi sau lưng Thẩm Hi Hòa, để cung nữ dẫn đường, rồi nhân lúc đối phương không để ý mà nhét bông vào mũi.
Đi được chứng hai ba mươi bước, cung nữ đi đầu bỗng choáng váng ngã lăn ra đất.Người áo đen buông thanh đao trong tay, chỉ nháy mắt đã bị Bích Ngọc khống chế, nhưng không đợi bọn họ thẩm vấn, hắn ta đã cắn viên thuốc độc trong miệng tự sát. Bích Ngọc đỡ Thẩm Hi Hòa dậy, trói ả cung nữ đang hôn mê, không lâu sau, có người khiêng một xác chết chạy tới, vứt xác chết trên vai đi rồi làm lễ với Thẩm Hi Hòa, sau đó lẳng lặng vác xác người áo đen đi khỏi đó.
Thẩm Hi Hòa mỉm cười nhìn theo người kia, lại ngước mắt nhìn về phía đèn đuốc rực rỡ xa xa, rọi sáng mấy tòa lầu cao in bóng lên bầu trời đêm.Ngay sau đó, Thẩm Hi Hòa cũng ngã nhào lên người nàng ta, Bích Ngọc thấy vậy thì giật mình kêu lên, định đỡ Thẩm Hi Hòa dậy nhưng vừa cúi người, mắt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh. Ba người ngất đi chưa bao lâu, một người đàn ông mặc y phục dạ hành đã lao tới, nhìn chằm chằm Thẩm Hi Hòa rồi rút ra một thanh đao sáng loáng, đâm thẳng về phía Thẩm Hi Hòa, đêm khuya giá lạnh khiến thanh đao trông càng thêm phần sắc bén.
Mũi đao gần phóng đến nơi, Bích Ngọc chợt mở bừng mắt, rút nhuyễn kiếm bên hông ra chặn thanh đao lại, vung cước vào chân hắn, người áo đen lập tức tung mình né tránh, đúng lúc này, một mũi tên từ xa lao tới, xuyên thủng bả vai đối phương.“Bẩm bệ hạ, thoạt đầu là Trường Lăng công chúa sai cung nữ hẹn gặp quận chúa nhà nô tỳ…” Bích Ngọc thuật lại đầu đuôi câu chuyện một cách rành mạch, “May mà nô tỳ tập võ từ nhỏ nên mới kịp thời che chở quận chúa, giết chết tên thích khách kia, trước khi chết hắn ta quyết không khai một chữ, chẳng biết sao dù kinh hãi là thế nhưng suốt dọc đường quay về đây, quận chúa cứ lẩm bẩm là Khang vương muốn hại mình.”
Nghe vậy, Khang vương thoảng yên tâm: “Bệ hạ, nhất định là do quận chúa có khúc mắc với thần nên mới hiểu lầm thần là chủ mưu.”
Xem ảnh