Lạc Thập Giai vẫn đưa mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Trầm Tuần, cảm thấy đôi mắt đen rõ ràng ấy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Hóa ra bọn họ thực sự đã bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy, thật kỳ lạ, sống trong cùng một thành phố thế nhưng chưa từng chạm mặt nhau, bước chân ra khỏi Thâm Quyến, Trung Quốc rộng lớn như vậy mà bọ họ lại gặp lại ở trên đường.
Nếu thật sự đã định trước xa nhau phải xa nhau, cớ sao ông trời lại cho bọn họ gặp lại nhau, có ý gì đây?
Năm đó, lúc Trầm Tuần bị đuổi học, Lạc Thập Giai bối rối hoang mang, đầu óc quay cuồng ngơ ngẩn chẳng khác nào cái xác không hồn, cô liều mạng chỉ mong giữ lại tiền đồ cho anh, thế nhưng, hóa ra anh chưa từng xem trọng những thứ này, vậy những gì cô đã làm, chẳng phải đã đổ sông đổ bể rồi sao?
Cô cũng từng đi tìm Trầm Tuần, thế nhưng ngay khi cô khó chịu nhất cũng không cam lòng nhất, thì tất cả đã quá muộn, bạn cùng phòng của anh nói với cô rằng: “Trầm Tuần đã dọn ra ngoài sống, bạn gái của anh mang thai, hai người họ kết hôn rồi.”
Bước qua nhiều tiếc nuối, cô mang tâm trạng hoang mang sợ hãi bước đến tương lai, nếu như có thể, cô muốn quay trở về, nhưng đây là chuyện hoàn toàn không thể, cho nên vẫn cố tỏ ra đần độn tiếp tục bước về phía trước.
Xém chút nữa thì cô đã kết hôn cùng Trình Trì, anh kết thúc cuộc hôn nhân với Chu Tư Viện. Cuộc sống của hai người họ ở Thâm Quyến cũng không thể xem là tốt.
Nếu như bọn họ đều gặp được người tốt, cả đời này cứ yên ổn trôi qua như vậy, phải chăng khi gặp nhau cũng không còn rung động?
Lạc Thập Giai nghĩ như vậy, cảm thấy có vài phần may mắn.
Trầm Tuần nặng nề thở ra một hơi, lướt qua người Lạc Thập Giai nằm xuống, anh đưa lưng về phía Lạc Thập Giai. Lạc Thập Giai lắng nghe tiếng hít thở vang lên ở bên cạnh, cũng trở mình, hai người cứ như vậy đưa lưng về nhau, không ai nhìn thấy vẻ mặt của người kia.
Khi chuyện hỏa hoạn còn đang sôi sục thì mối quan hệ giữaTrầm Tuần và Lạc Thập Giai cũng dấy lên nhiều lời đồn đãi không hay. Bởi vì giáo viên chủ nhiệm không trực tiếp nhắc đến những tin đồn vô căn cứ này với Lạc Thập Giai, Trầm Tuần trở thành trung tâm của cơn lốc, bị giáo viên phát thông báo về gia đình. Mẹ Trầm Tuần nghe nói con trai là kẻ tình nghi phóng hỏa, không kịp nói tiếng nào đã ngã lăn ra xỉu. Đến đêm, khi mẹ Trầm Tuần tỉnh lại vội gọi anh về nhà, Trầm Tuần không thể không nghe theo.
Trước khi đi, anh hẹn gặp Quản Tiêu Tiêu, anh sợ cô ta lại tiếp tục gây sự với Lạc Thập Giai. Ra khỏi trường học, anh lo lắng mình không thể che chở được cho cô.
Quản Tiêu Tiêu đến nơi hẹn đúng giờ, nhưng trên mặt từ đầu đến cuối đều nở nụ cười hả hê: “Nghe nói giáo viên chủ nhiệm đã cho gọi anh lên, anh nhảy vào phòng ký túc xá của tụi này? Anh nói xem, sao anh lại xui như vậy chứ? Chẳng có lấy một người đứng ra làm chứng thì làm sao có ai chịu tin.”
“Không liên quan tới cô.”
“Trầm Tuần, mấy ngày nữa thầy chủ nhiệm cũng sẽ gọi tôi lên hỏi sự việc hôm đó, nếu như thầy giáo hỏi tôi rằng, tại sao Trầm Tuần lại có mặt trong phòng ngủ của tụi này, anh đoán xem tôi sẽ trả lời như thế nào?” – Quản Tiêu Tiêu tỏ ra thách thức: “Nếu như tôi nói với thầy giáo chủ nhiệm rằng, anh thường xuyên đến phòng ký túc xá hẹn hò với Lạc Thập Giai, đã bị chúng tôi lên tiếng nhắc nhở nhiều lần rồi, thì giáo viên chủ nhiệm sẽ nghĩ sao?”
Trầm Tuần chán ghét thâm ý khác của cô ta, chán ghét cái vẻ úp úp mở mở pha lẫn uy hiếp của cô ta: “Chỉ cần cô không làm phiền cô ấy, cô muốn nói sao cũng được.”
Trầm Tuần đã nói đến nước này, không cần tiếp tục dây dưa nữa. Anh xoay người định đi, Quản Tiêu Tiêu đột nhiên nhào lên ôm lấy anh: “Vì sao cứ phải là Lạc Thập Giai? Cô ta có điểm nào tốt? Chỉ cần anh đồng ý bỏ cô ta, em đồng ý đứng ra làm chứng cho anh.”
“Không cần, những gì tôi nói đều là sự thực, cảnh sát sớm muộn gì cũng điều tra ra.” – Anh ra sức thoát khỏi sự kiềm chế của cô, cô lại cố níu lấy, Trầm Tuần chán ghét đẩy ra, do không cẩn thận dùng lực quá mạnh, Quản Tiêu Tiêu bị anh đẩy ra, chân hơi lảo đảo đứng không vững, ngã đụng phải ghế đá bên đường.
Môi bị đập mạnh, rách ra, rướm máo, Quản Tiêu Tiêu lau vết máu ở khóe miệng, nhìn về phía Trầm Tuần, trong ánh mắt đều là căm phẫn.
Thanh âm của Trầm Tuần thoáng trầm thấp, có thật nhiều xúc động và bất đắc dĩ: “Anh không hề động tay đánh Quản Tiêu Tiêu, anh chỉ không cẩn thận đẩy ngã cô ấy, chuyện ngoài ý muốn mà thôi.”
Trầm Tuần cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, Lạc Thập Giai lại có thể tin vào lời của Quản Tiêu Tiêu, tin rằng anh đánh nhau thành thói, thậm chí có thể vung tay với bất cứ chuyện gì chướng mắt.
Trầm Tuần bất đắc dĩ thở dài một hơi, khẽ quay lại hỏi: “Lạc Thập Giai, trong lòng em, rốt cuộc anh là hạng người gì?”
Lạc Thập Giai nín thở, trong đầu lóe lên rất nhiều chuyện năm đó. Hiện giờ hồi tưởng lại, những quyết định và hành động của cô đều rất cực đoan và tùy tiện theo thói quen, thậm chí có vài chuyện không thể tự cho là đúng.
Về trận hỏa hoạn đó, những lời cô và Trầm Tuần nói đều là sự thật, chỉ cần cảnh sát tiếp tục điều tra, chắc chắn sẽ tìm ra chân tướng, Trầm Tuần đi đánh Quản Tiêu Tiêu? Anh đánh Quản Tiêu Tiêu làm gì? Chỉ một mình cô ta cố ý vu cáo thì có thể trở thành sự thật sao? Nghĩ kỹ lại, uy hiếp của Quản Tiêu Tiêu đối với cô đầy sơ hở, đa phần đều là nói lẫy, chính bản thân cô ta cũng lo lắng không yên. Nhưng Lạc Thập Giai lại cứ tin vào.
Vì sao cô lại tin tưởng?
Mũi Lạc Thập Giai chua xót, vì từ đó bọn họ xa nhau chín năm, từ nay về sau không khống chế được cuộc sống của mình.
Trầm Tuần hỏi cô, trong lòng cô, anh là hạng người thế nào? Cô không có lời nào để nói.
Trầm Tuần đối với cô mà nói, hễ quá quan tâm sẽ sinh rối loạn, chỉ cần anh xảy ra chuyện là sẽ khiến cô đánh mất lý trí.
Những lời này, Lạc Thập Giai không thể thốt ra thành lời mà có nói Trầm Tuần cũng sẽ không hiểu.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Thập Giai rời giường đã cảm thấy mắt hơi đau, mọi thứ trước mắt đều mơ hồ, không nhìn rõ. Dù hơi khó chịu nhưng Lạc Thập Giai cũng không lên tiếng than thở.
Lúc cô tỉnh lại, Trầm Tuần đã không ở trong phòng, trên giường chỉ có một vết lõm mờ nhạt, chứng tỏ từng có một người đã ngủ ở đây.
Từ gian phòng đi ra, cô nhìn thấy Trường An đang đứng ở lầu một, đôi mắt rực lửa, vẻ mặt nhìn Lạc Thập Giai đầy căm phẫn.
Trường An biết Trầm Tuần ngủ trong phòng Lạc Thập Giai, cả đêm đều ngủ không được ngon giấc, lúc này nhìn thấy Lạc Thập Giai bước xuống lầu, viền mắt hồng hồng trông như muốn khóc.
“Đồ trơ trẽn!”
Trường An cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lạc Thập Giai, ánh mắt này để cho Lạc Thập Giai cảm thấy thư sướng. Cô bước từng bước xuống cầu thang, tay chống eo, mập mờ nói: “Đau hết cả eo, chẳng biết tiết chế gì cả.”
Hai tay Trường An nắm thành quyền đầu, thoáng cái bật dậy khỏi băng ghế, đang muốn bước tới thì thấy Trầm Tuần đẩy cửa bước vào.
Lúc Trầm Tuần tiến vào vừa vặn nghe câu nói của Lạc Thập Giai, khẽ cau mày, vẻ mặt đầy quan tâm: “Có đau lắm không? Đau ở đâu? Sao không nghỉ ngơi thêm một chút?”
Lạc Thập Giai không ngờ Trầm Tuần sẽ vào đúng lúc này, cô liếc nhìn Trường An khẽ nuốt nước miếng, cố nén sự xấu hổ trả lời: “Lái xe quá lâu, ngồi nhiều nên đau.”
“Để anh đi mua salonpass cho em.”
Lạc Thập Giai trợn trắng mắt liếc nhìn Trầm Tuần chỉ hận người đàn ông này sao lại ngu xuẩn đần độn đến mức chẳng hiểu thế nào là liếc mắt đưa tình, Lạc Thập Giai nhấn mạnh từng chữ: “Không-dùng!”
Thật ra Trường An đã nhìn thấu chiêu trò của Lạc Thập Giai, hít mũi một cái, cất giọng khàn khàn: “Trẻ con!”
Cô đứng dậy lên lầu, nói với Trầm Tuần: “Em thấy mệt, chắc cảm rồi, em lên lầu nghỉ một lát.”
Để cảm ở vùng đất cao nguyên này là chuyện rất nguy hiểm, tuy rằng Trầm Tuần không lên tiếng nhưng cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng. Bởi vì chuyện lần trước, Trầm Tuần và Trường An cũng ít nói chuyện với nhau, nhưng dù sao Trường An cũng là em gái của Trường Trì, Trầm Tuần vẫn có thói quen chăm sóc cô.
“Anh đi gọi Hàn Đông trở về.”
…
Buổi chiều Trường An phát sốt nhẹ, tuy rằng tuyết rơi ít đi nhưng vẫn còn đọng khá dầy, không thể rời trấn Tây Hải, mọi người đều bị vây ở chỗ này, tình huống trước mắt khá nghiêm trọng. Điều này làm cho sắc mặt Hàn Đông và Trầm Tuần đều trầm trọng.
“Để ý nhiều hơn một chút, nếu như chuyển thành phù phổi thì rất nguy hiểm.” – Hàn Đông đo nhiệt độ cơ thể Trường An, quay đầu hỏi: “Uống thuốc chưa?”
“Đã uống thuốc hạ sốt nhưng vẫn không hạ nhiệt.” – Trầm Tuần nói: “Bà chủ quán trọ nói nếu vẫn thấy khó chịu thì truyền nước biển.”
“Để tôi xem đã.” – Hàn Đông nói: “Đi lấy thuốc lại đây, tôi sẽ cho cô ấy uống thuốc.”
Trầm Tuần gật đầu, định đi vào phòng Hàn Đông lấy thuốc. Anh quá chú tâm vào việc trước mắt, nhất thời không thấy có gì sai, đến khi đụng phải Lạc Thập Giai đứng ở cửa. Lạc Thập Giai bị anh tông trúng, người loạn choạng suýt ngã.
“Sao em lại ra đây?” – Trầm Tuần đỡ Lạc Thập Giai, mắt nhìn chằm chằm, kinh ngạc khi thấy cô đến: “Chẳng phải bảo em ngủ rồi sao? Hôm nay vẫn chưa đi được, em nghỉ ngơi đi.”
Lạc Thập Giai đứng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực, liếc mắt quét một lượt trong phòng, thấp giọng hỏi: “Tình hình thế nào rồi, có cần đưa đến bệnh viện không?”
“Để theo dõi xem sao đã, Hàn Đông lo đưa ra ngoài gặp trời lạnh sẽ xảy ra chuyện không may, trước tiên chúng ta cứ theo dõi đã.”
“Ừ.” – Lạc Thập Giai nhìn Trầm Tuần, dừng một chút, bắt đầu nói rõ ý đồ đến: “Tuyết rơi dầy, đè sập một cái lều trong sân, gãy một cái cây chắn ngang đường, bà chủ nhà trọ hỏi hai anh có thể ra giúp một tay không?”
Trầm Tuần nghe xong lời Lạc Thập Giai lại trầm mặc, Anh quay đầu lại nhìn Hàn Đông, Hàn Đông cũng đưa mắt nhìn hai người họ, giọng Lạc Thập Giai không lớn không nhỏ, Hàn Đông cũng nghe thấy. Lúc này, Trường An cần người săn sóc, bên phía bà chủ nhà trọ cần người phụ, hai người đàn ông đều rơi vào trầm mặc.
“Hai người cứ ra đi, em ở lại chăm sóc cho cô ấy.” – Thấy hai người khó xử, Lạc Thập Giai chủ động đứng ra dàn xếp, muốn giảm bớt gánh nặng cho họ.
Trầm Tuần mím môi, trầm mặc như cũ, im lặng trước đề nghị của Lạc Thập Giai.
“Trầm Tuần đi đi, tôi ở lại chăm sóc Trường An. Nếu thực sự bị phù phổi, cho dù cậu ở lại cũng chẳng giải quyết được gì.” – Hàn Đông nói với Trầm Tuần.
Vẻ mặt của Lạc Thập Giai hơi khó hiểu, mắt cô sáng như đuốc, nhìn sang hai người bọn họ, làm cho cả hai đều thấy bối rối. Cô im lặng hai giây, cuối cùng nhàn nhạt nói: “Trong lều có bốn cây cột, đè sập một mảnh tường rào, cây đều mục cả rồi, vốn dĩ đã rất nguy hiểm, lần này coi như là không may. Hiện tại thiếu người, đàn ông đều ra ngoài giúp đỡ cả, hai anh cứ coi như ra ngoài cũng phải để ý chút, đừng làm quá khuya, bà chủ nhà trọ cũng nhờ vả nhiều người lắm, tranh thủ làm xong trước lúc trời tối.”
“…”
Trường An ngủ mê man chẳng hay biết gì. Ba người trong phòng lại không nói thêm gì nữa, không gian chợt tĩnh lặng như chết.
Ánh mắt Lạc Thập Giai dần dần nghiêm túc, một lúc lâu, cô lại hỏi: “Hai anh sợ tôi sẽ làm hại cô ta sao?”
Không đợi câu trả lời, Lạc Thập Giai khinh thường xùy một tiếng: “Tôi là một luật sư, có ngốc cũng không đích thân động thủ.”
Hàn Đông không ngờ ngay cả suy nghĩ này trong đầu bọn họ cũng bị cô lột trần, nhất thời bối rối không biết làm sao: “Tôi không có ý này.”
Lạc Thập Giai không muốn nói nữa: “Tùy hai anh, vậy tôi đi giúp bà chủ quán.”
Trầm Tuần thấy Lạc Thập Giai giận thật, xoay người muốn đi. Vội vã giữ lại, ép cô quay về.
“Chúng ta đi.” – Anh hùng hồn căn dặn Lạc Thập Giai: “Phù phổi rất nguy hiểm, em ở đây coi chừng, đừng bỏ đi đâu, nếu có chuyện gì phải lập tức báo cho bọn anh biết.”
Lạc Thập Giai mím chặt môi, vẫn tỏ ra kiêu ngạo như cũ. Hai tay cô khoanh trước ngực, không hề động cũng không rời đi, chỉ lạnh lùng nhìn Trầm Tuần.
“Trầm Tuần, phải chăng đến phiên em hỏi, trong mắt anh, rốt cuộc em là hạng người gì?!”