Cuối Con Đường Tình

chương 40

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trầm Tuần ngừng xe, dựa vào cửa ghế lái hút thuốc, Lạc Thập Giai ngồi im trên ghế phụ, cũng không cố suy xét xem anh đang làm gì, đang nghĩ gì.

Lạc Thập Giai biết hiện giờ trong lòng Trầm Tuần khó chịu thế nào, cô không muốn quấy rầy anh, điều duy nhất cô có thể làm là lặng lẽ bên cạnh anh.

Điếu thuốc này Trầm Tuần hút rất lâu, tận khi trời tối mịt, anh quay lại xe khi người đã toát hơi lạnh.

Sương đêm giăng xuống càng lúc càng dầy, tuyết cũng đột ngột rơi phủ kín kính chắn gió, Trầm Tuần mở gạt nước phía trước xe, quét những bông hoa tuyết to nhỏ bên trên tan thành nhiều mảnh.

Mùa đông trên vùng núi, đường xá càng vắng vẻ hơn khi trời tối. Tuyết phủ khắp nơi, còn vang lên tiếng vi vu, có lẽ là âm thanh phát ra khi bông tuyết rơi lên phiến đá và rừng cây. Đường xa không có đèn, tình hình giao thông cũng không được xem là tốt, Trầm Tuần lái xe thật chậm, hai vệt bánh xe in xuống mặt đường kéo dài suốt đoạn đường họ đi qua, mặt đất dần được phủ lên màu trắng tinh của tuyết, hòa với màu xanh u tối của bầu trời biến thành hai màu sắc khác biệt rõ ràng.

Cuối cùng cũng chạy về tới trong trấn, tuyết đã phủ một lớp dầy trên đường. Sau khi xuống xe, Trầm Tuần đi ở phía trước, mỗi bước đi đều phát ra những âm thanh sột soạt trên nền tuyết. Lạc Thập Giai cũng bước theo anh, giẫm lên nhưng vết chân anh để lại, để tuyết không chui vào trong giày. Bước chân của hai người vốn không giống nhau, để cô có thể dễ dàng bước theo, anh cố ý bước từng bước ngắn, chậm rãi tiến về phía trước.

Khách sạn nằm trong con đường nhỏ hẹp giờ khắc này càng thêm hiu quạnh và dài đằng đẵng. Khắp nơi lung linh màu tuyết trắng tinh khôi, đã che khuất dáng vẻ vốn có. Dưới ánh đèn đường vàng mờ, hoa tuyết phiêu diêu trong gió trời, dường như lạc vào trong khe rãnh của thời khắc bình yên. Hoa tuyết rơi xuống tay Lạc Thập Giai, va vào mặt lạnh lẽo tê buốt.

Lạc Thập Giai từ đầu đến cuối vẫn bước theo dấu chân rối loạn của Trầm Tuần, cô không kìm được bước nhanh lên nắm lấy tay anh, khí trời lạnh lẽo như vậy, mỗi hơi thở của cô đều tỏa ra hơi lạnh, động tác cũng vụng về ngốc ngếch.

Cô chẳng chút nghĩ ngợi, ngã nhào vào lòng anh, áo khoác Trầm Tuần vừa ướt lại vừa cứng, bên trên còn dính nhiều hoa tuyết chưa tan, khuôn mặt của Lạc Thập Giai lạnh lẽo đến mức chẳng còn biết đau.

Trầm Tuần cúi đầu nhìn thoáng qua người trong ngực mình, không nhịn được nhẹ thở dài một hơi. Anh kéo dây áo khoác ra, kéo Lạc Thập Gia vào bên trong áo mình, không thèm để ý đến hơi lạnh đang tỏa ra trên người cô. Động tác nhanh nhẹn mạch lạc.

Nhiệt độ ấm áp toát ra từ cơ thể của Trầm Tuần đánh thức nỗi lưu luyến chôn sâu trong cõi lòng của Lạc Thập Giai. Cô không nhịn được dụi mặt vào người anh, hồi lâu vẫn chẳng buồn nhúc nhích.

“Mặc kệ kết cục ra sao, em cũng theo anh.” – Lạc Thập Giai ôm chặt lấy hông Trầm Tuần, lí nhí nói: “Em biết nói những lời này sẽ khiến anh khinh thường. Nhưng em vẫn muốn nói cho anh biết, ở đất nước này, khi hầm mỏ xảy ra chuyện không may, cũng sẽ không báo cáo theo đúng thực tế. Em sẽ giúp anh, giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất, tiền bồi thường thấp nhất, giữ được hầm mỏ, giải quyết vấn đề.”

Lạc Thập Giai không nói dối, khi chuyện làm ăn xảy ra vấn đề không hay, lợi ích mới là chuyện quan trọng nhất. Chuyên gia kinh tế nổi tiếng nhất Trung Quốc cũng từng nói, những người làm thương nhân vốn chẳng có đạo đức. Công nhân, người đầu tư trao lòng tin vào doanh nghiệp, điều cơ bản nhất mà doanh nghiệp phải làm là thu lợi nhuận về túi doanh nghiệp. Diêm Hàm làm sao tích lũy được số lượng tiền tài nhanh như vậy, đương nhiên Lạc Thập Giai hiểu rõ. Nếu Trầm Tuần cũng tỏ ra tàn nhẫn và ngoan tuyệt như Diêm Hàm chứ không hành động theo lương tâm, có lẽ sự việc đã sớm được giải quyết rồi.

Trầm Tuần đương nhiên hiểu ẩn ý trong lời nói của Lạc Thập Giai. Trước đây Trầm Tuần không tán thành việc đầu tư vào hầm mỏ, vốn liếng họ không đủ, lại không có người chống lưng, việc đầu tư hầm mỏ là nước cờ thí. Nếu không phải Trường Trì khăng khăng đòi đầu tư vào hầm mỏ, Trầm Tuần sẽ không liều mạng theo cậu ta. Trường Trì nóng lòng muốn làm giàu, nóng lòng công thành danh toại để thoát khỏi gông xiềng của gia đình. Trầm Tuần biết cậu ta đang vì cái gì, cho nên anh không phản đối. Là bạn thân, đương nhiên chỉ có anh ủng hộ cậu ta mà thôi.

Bây giờ Trường Trì mất tích, khả năng xấu nhất có thể xảy ra Trầm Tuần không dám nghĩ.

“Mặc kệ người khác thế nào, anh sẽ không làm chuyện có lỗi với lương tâm mình.” – Trầm Tuần vuốt tóc Lạc Thập Giai, dịu dàng nói: “Anh không thể để em đi theo một thằng đàn ông chẳng ra gì, anh không thể để con chúng ta phải xấu hổ vì có một người cha xấu xa. Cho dù anh không thể trở thành một người đội trời đạp đất thì cũng phải là một thằng đàn ông nghiêm chỉnh đường hoàng.”

Là một luật sư, Lạc Thập Giai hiểu, Trầm Tuần tìm cách giải quyết ngu xuẩn lại không biết dàn xếp, người quá mềm yếu lại không đủ tàn độc không thích hợp đứng trên thương trường tàn khốc, nhưng là một người phụ nữ, Lạc Thập Giai phải thừa nhận, lời nói của Trầm Tuần khiếm cô cảm động, cũng cho cô cảm giác an toàn. Lạc Thập Giai tôn trọng anh, mặc kệ anh đưa ra quyết định gì, cô đều ủng hộ. Đây chính là quyết định và mối tình đầu của cô.

“Chuyện của Trường Trì…”

“Anh không sao.” – Trầm Tuần ngắt lời cô, Lạc Thập Giai không nói thêm gì nữa, chỉ siết chặt vòng tay.

Dưới ánh đèn đường vàng mờ ảo, những tia sáng le lói phủ chút ánh vàng ấm áp lên những đóa hoa tuyết lạnh lẽo, hắt ra cái bóng hai người ôm nhau xuống nền đất, đường viền nhợt nhạt. Ấm áp nhưng lại có vẻ thê lương, sâu sắc và khó quên.

Hai người trở về đã rất khuya, trời lại lạnh, vì không muốn đánh thức Trường An và Hàn Đông, Trầm Tuần lại thuê thêm một phòng, họ ngủ chung. Thời tiết khi tuyết rơi quả thật rất lạnh, hệ thống sưởi trong phòng dần xua tan cái lạnh đến cóng tai của Lạc Thập Giai. Rửa mặt qua loa sau đó liền nằm lỳ trên giường chẳng buồn nhúc nhích.

Trầm Tuần ra ngoài một hồi, khi về cầm theo một cái thau nhựa nhỏ.

Phòng khách sạn này có thể coi là tốt, phục vụ nước nóng /. So với cuộc sống suốt chặng đường qua thì đã tốt lắm rồi, anh múc một thau nước nóng đến bên chân Lạc Thập Giai. Cô hiểu ý anh, hơi ngượng ngùng rút chân ra.

“Em tự làm được.” – vừa nói, cô cởi dây giày nhưng tay chưa kịp chạm đến dây giày đã bị Trầm Tuần ngăn lại.

Anh cúi đầu, cụp mắt, hai bên sống mũi là đôi mi chăm chú, anh cẩn thận cởi dây giày cho cô, tháo vớ, đặt vào lòng bàn tay xem xét. Cô đưa chân theo hướng đẩy của Trầm Tuần, bên trong dính chút nước, bàn chân cũng bị ẩm ướt.

Ngón tay to thô của anh chạm vào mu bàn chân trắng nõn của cô làm cô giật bắn mình, bất giác rụt chân lại, nhưng lại bị Trầm Tuần kéo sang.

Trầm Tuần nắm chặt chân của Lạc Thập Giai bỏ vào trong chậu nước nóng làm máu huyết trên chân lưu chuyển nhanh hơn, cảm giác ấm áp từ lòng bàn chân lan tỏa ra toàn thân, ngay cả cõi lòng cũng dần được sưởi ấm.

Trầm Tuần lấy tay múc nước tưới lên mu bàn chân của Lạc Thập Giai, tay mơn trớn dưới chân cô, hình như thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy chân của Lạc Thập Giai, không nhịn được bùi ngùi nói: “Chân em nhỏ xíu.”

Lạc Thập Giai nghe anh nói vậy cũng bối rối, lẩm bẩm nói: “Cao có m, số giày , vừa chứ nhỏ đâu.”

Vừa nói, cô vừa nghiêng đầu nhìn chân Trầm Tuần. Lúc này mới phát hiện chân anh to hơn chân người khác rất nhiều. Lạc Thập Giai không kiềm được nói: “Sao chân anh như chiếc thuyền thế kia, mang giày số bao nhiêu?”

Trầm Tuần lại vốc chút nước nóng lên mu bàn chân của Lạc Thập Giai, ngẩng đầu nhìn cô đầy ẩn ý, giọng nói nhàn nhạt: “Số . Anh cao cỡ này cơ mà, vậy là vừa.”

“Oh.” – Lạc Thập Giai ngượng ngùng khi nghe anh nói vậy, thấp giọng ứng tiếng. Sau khi ứng tiếng lại thấy như vậy chưa đủ, bèn nhét thêm một câu nữa: “Biết rồi.”

Trầm Tuần cười cười nhìn cô, không nói nữa, lau khô chân cho cô rồi bưng chậu nước đi đổ.

Nhìn bóng lưng anh, Lạc Thập Giai chợt thấy ngứa ngáy trong bụng, không thể không nói, cách chăm sóc và quan tâm của người đàn ông này giống như chú ếch xanh trên đồng. Cô chính là con ếch khờ khạo bị kìm hãm ở trong đó đến mức đánh mất khả năng tự kiềm chế bản thân. Lòng lại sinh ra cảm giác lo được mất, nhìn cái bóng trong nhà vệ sinh không nhịn được thì thào hỏi: “Anh từng rửa chân cho bao nhiêu cô rồi?”

Trầm Tuần đang xả nước trong nhà vệ sinh, nghe tiếng Lạc Thập Giai hỏi, tiếng anh hòa với tiếng nước chảy.

“Hai người.”

Đầu óc Lạc Thập Giai xoay chuyển mấy vòng, đột nhiên nhớ đến Chu Tư Viện. Dù sao cũng từng là vợ anh nhiều năm, nói vậy tình cảm của hai người cũng rất tốt, nghĩ thế bất chợt trong lòng thấy hơi mất mát.

“Em ngủ đây.” – Lạc Thập Giai cởi áo khoác, chui vào trong chăn, đột nhiên nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi với Trầm Tuần, ngay cả cô cũng không hiểu được, rốt cuộc mình đang tức giận cái gì.

Trầm Tuần thu dọn xong mới quay lại giường, khi anh chui vào trong chăn, người Lạc Thập Giai đã ấm hơn. Còn anh thì cả người lạnh lẽo áp sát vào lưng của Lạc Thập Giai như muốn dính chặt vào đấy.

“Lạnh muống cóng luôn.” – Lạc Thập Giai không nhịn được oán thầm.

Trầm Tuần bình thản thong dong, mò mẫm tìm tay Lạc Thập Giai, vẫn chưa kịp chạm tới đã bị cô đẩy ra. Cuối cùng Trầm Tuần cũng cảm nhận được thái độ khác lạ của cô, cũng không tức giận, chẳng qua chỉ cười nhạt hỏi: “Thấy lạnh ở đâu?” – Không đợi Lạc Thập Giai trả lời, tay đã chỉ vào ngực Lạc Thập Giai, nhân cơ hội xoa nhẹ hai cái: “Tim lạnh à?”

Lạc Thập Giai mặc kệ anh, đưa tay đẩy tay anh ra, quay lưng lại xích ra xa hơn.

Một đôi tay vòng qua bên hông cô, dừng lại ở bụng, giống như đang khóa chặt, Lạc Thập Giai đang cố giãy ra cũng phải thôi, chỉ trong nháy mắt đã lôi cô ngược vào lòng.

Hơi thở của Trầm Tuần phả lên vành tai của Lạc Thập Giai, anh nghiêng người, hôn lên gò má cô.

“Anh rửa chân cho hai người.” – Trầm Tuần cúi sát xuống vành tai Lạc Thập Giai, giọng nói nhẹ tựa bông: “Một là con gái anh, người thứ hai ấy à… là cô gái chẳng có lương tâm này.”

“…”

Buổi sáng, Trầm Tuần đã không còn ở trong phòng nhưng hành lý của cô đã được dọn vào gian phòng mới, Trầm Tuần sống bao nhiêu năm qua, bản tính duy nhất không thay đổi chính là kỹ tính. Mà phụ nữ luôn chết ở cái tính này, đương nhiên Lạc Thập Giai cũng không phải ngoại lệ.

Cô bò dậy khỏi giường, lê dép đến bên túi hành lý, lôi cái áo lông vũ trong túi hành lý ra. Bên ngoài trời lạnh, chống lạnh mới là chuyện quan trọng.

Bước ra khỏi phòng, Hàn Đông, Trường An vàTrầm Tuần đang ngồi nói chuyện trong sảnh, thấy Lạc Thập Giai xuống, Trầm Tuần vẫy vẫy tay với cô. Cô bước lại, tay của Trầm Tuần tự nhiên khoác lên vai cô. Những ngón tay anh chẳng khác nào khắc dấu ấn lên trên vai, Lạc Thập Giai hơi lúng túng liếc mắt nhìn Trường An, lúc này Trường An cũng đang nhìn chằm chằm vào cô, ngược lại chỉ có một mình cô ta là không được tự nhiên.

“Muốn ăn gì không?” – Trầm Tuần hỏi.

“Sao cũng được.” – Lạc Thập Giai trả lời.

Bốn người tìm đại một quán bán đồ ăn sáng, ăn qua loa một chút, Hàn Đông và Trầm Tuần nhắc chuyện xảy ra trong hầm mỏ. Khi xảy ra chuyện hai người đều không có mặt ở hiện trường. Bàn một hồi lâu cũng không đạt được kết quả gì.

“Hôm đó rõ ràng là Trường Trì có mặt, lúc đó cậu ta gọi điện cho tôi, nói đang tìm chỗ nổ mới.” – Trầm Tuần cẩn thận nhớ lại tình huống xảy ra lúc đó. “Chuyện trong mỏ đều do tôi chỉ đạo, khi tôi không có mặt thì Trường Trì mới ra ngoài công trường.”

Lạc Thập Giai và Trầm Tuần liếc nhau. Trầm Tuần thấp giọng nói: “Hiện tại chúng tôi nghi ngờ rằng Trường Trì xảy ra chuyện.”

“Gặp chuyện không may?” – vẻ mặt Hàn Đông vô cùng kinh ngạc, tựa như hoàn toàn không nghĩ đến khả năng này.

“Cái gì gặp chuyện không may?” – đúng lúc Trường An đi lấy nước quay lại, vừa ngồi xuống đã nghe Hàn Đông gào lên một câu.

“Có thể xảy ra chuyện gì được?” – nhưng Hàn Đông phản ứng cực nhanh: “Không phải chỉ hầm mỏ xảy ra chuyện thôi sao?”

Trường An châm trà cho mọi người, cuối cùng nói lại một câu đã lặp lại cả trăm lần trước đó: “Dẫu sao em cũng không tin anh trai em lại làm ra mấy chuyện này.”

Sáng sớm, tuy rằng tuyết đã ngừng rơi nhưng trời vẫn lạnh buốt như cũ, Trầm Tuần không cho quản lý Vương sang đây, ăn xong bữa sáng, bốn người lái xe đi vào thôn Trung Bình.

Trong đội ngũ mười mấy người làm việc tại hầm mỏ, chỉ có một thợ mỏ trực ban, là người Trầm Tuần quen, anh trực tiếp lái xe đến nhà người kia.

Vốn chỉ muốn đến dò la sự việc, hỏi xem tình hình hôm ấy thế nào, có gì kỳ lạ không nhưng thân nhân của đám thợ mỏ gặp nạn này đều đứng cùng chiến tuyến, đều tỏ thái độ không mấy thiện ý với Trầm Tuần, chưa kịp lên tiếng thì người nhà bọn họ vội vã chạy đến đông đủ, cái sân nhỏ chớp mắt đã đầy ắp người.

Thái độ của bọn họ đối với Trầm Tuần cũng chẳng tốt đẹp gì, chưa kịp lên tiếng đã tỏ vẻ muốn gây chuyện. Trầm Tuần cũng không ngu ngốc lấy trứng chọi đá.

Cục diện giương nanh múa vuốt thế này, Lạc Thập Giai cũng từng gặp qua, khi xử lý những tranh tụng cho các công ty thường xuyên gặp tình huống như vậy, cho nên khi đối mặt với bọn họ thì cô tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều so với Trường An và Hàn Đông.

Lạc Thập Giai có tài ăn nói, tính chuyên nghiệp trong công việc cũng phát huy đúng chỗ, tuy rằng bị đám người bọn họ bao vây nhưng cô vẫn giữ được vẻ bình tĩnh không chút nao núng, rất thông minh lên tiếng chào hỏi đồng thời an ủi bọn họ.

Dưới sự dẫn dắt của cô, đám thân nhân đã phân công nhau đi vào phòng cùng Trầm Tuần, chuẩn bị đàm phán. Thế nhưng còn có một bộ phận phụ nữ, người già và trẻ em thì bất luận Lạc Thập Giai khuyên nhủ thế nào vẫn cứng đầu không chịu thỏa hiệp, cứ đứng ở trong sân giằng co với cô.

Lạc Thập Giai vô cùng đau đầu khi gặp phải những người cố chấp như thế, nhưng cô không thể để bọn họ gây cản trở cho Trầm Tuần vào lúc này, chỉ có thể trực tiếp giảng giải cho bọn họ hiểu.

Đám phụ nữ, người già và trẻ em này rõ ràng cũng có tổ chức kỷ luật. Lạc Thập Giai quan sát sơ lượt tình hình, nhanh chóng phân tích thiệt hơn, sau đó kéo tay một bà chị luống tuổi dẫn đầu đám người, tận tình khuyên bảo và bắt đầu dẫn dắt: “Chị đi vào trước đim bên ngoài rất lạnh, chúng ta vào trong rồi từ từ bàn bạc. Chuyện tiền nong không phải loáng cái chúng ta đã gật đầu đáp ứng ngay được, mọi thứ cần phải suy tính rõ ràng, cũng đâu thể chị nói mười triệu tệ thì chúng tôi liền móc tiền đưa chị ngay được, phải không? Chúng tôi cũng đâu có nhiều tiền như vậy.”

Bà chị luống tuổi đó hất tay Lạc Thập Giai ra, vẻ mặt đầy khổ sở: “Tôi cũng đâu phải người thừa nước đục thả câu.”

“Ông chủ Trầm cũng đâu phải người xấu, mọi người cứ yên tâm, chúng tôi cũng đâu bỏ chạy mất, đang nghĩ cách giải quyết đấy chứ.”

Bà chị luống tuổi viền mắt đỏ hồng, yên lặng nhìn Lạc Thập Giai, hồi lâu mới nói: “Tôi biết các người cho rằng chúng tôi là dân nông thôn, sống ở trong hốc bò tó, lấy mạng đổi tiền.”

“Tôi không phải ý này…”

Chị ta lại lên tiếng ngắt lời Lạc Thập Giai: “Cô luật sư, thử đổi vị trí mà xem, nếu hiện giờ chồng cô đột ngột chết đi, cô có thể bình tĩnh như vậy không? Chúng tôi có thể không lấy tiền. Nếu như có thể, tôi còn đem tiền biếu ngược mọi người để đổi lấy mạng chồng mình.” – chị ta ngừng lại, nấc lên, lát sau, ánh mắt càng thêm tuyệt vọng: “Nhưng tôi biết, anh ấy sẽ không bao giờ về nữa.”

Bà chị luống tuổi càng nói càng xúc động, nghẹn ngào: “Người đã chết rồi, tôi chỉ có thể đòi tiền, ba đứa con tôi đang tuổi ăn học, cô luật sư, đây là chuyện duy nhất người mẹ này có thể làm cho chúng.”

Trình độ văn hóa của hầu hết các phụ nữ nông thôn đều thấp, may mắn lắm thì được học hết cấp hai, điều bất hạnh chính là họ bị mù chữ, ngay cả tên mình cũng không biết viết. Thế nhưng giờ phút này, một quả phụ với trình độ văn hóa thấp kém như thế lại khiến Lạc Thập Giai bối rối không biết phải trả lời thế nào, đột nhiên cô bắt đầu ngẫm lại mọi chuyện bản thân đã làm trong thời gian qua.

Những kiến thức cô học được, những mánh khóe trong đàm phán kinh doanh, những kiến thức xã hội của cô hoàn toàn khác biệt với lớp người dưới, thế nhưng cuối cùng thì sao, cô đã làm được gì? Cô không nhớ rõ bản thân đã bao lần dùng năng lực để chèn ép kẻ yếu hơn mình, giúp người xấu làm việc ác.

“Cô luật sư, tôi biết ông chủ Trầm là người yêu của cô, tôi biết các người đang nóng lòng giải quyết chuyện chúng tôi.” – bà ta trở tay cầm tay Lạc Thập Giai: “Xin các người hãy làm việc bằng tâm.”

Tay Lạc Thập Giai non mịn nằm gọn rong lòng bàn tay chai sần của người phụ nữ quanh năm bán mặt cho ruộng đồng, lòng cô chợt nảy sinh cảm giác kỳ lạ.

Đột nhiên cô nhớ tới lời Trầm Tuần.

“Anh không thể để em đi theo một thằng đàn ông tồi tệ, anh không thể để con mình có một người cha xấu xa. Cho dù anh không thể làm một người đàn ông đội trời đạp đất thì chí ít cũng phải làm một người đàn ông nghiêm chỉnh đường hoàng.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio