Cuối Con Đường Tình

chương 63

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lạc Thập Giai ngủ một giấc đến hơn bảy giờ thì bị cô giúp việc đánh thức. Bước xuống giường đi vào toilet rửa mặt, xong xuôi lại quay sang soi gương hồi lâu, phát hiện mặt và mắt của mình hơi sung, có lẽ do dạo gần đây không ngủ đủ giấc, lấy khan lạnh đắp mặt một hồi, thế nhưng vẫn không bớt, Lạc Thập Giai cũng liền thôi.

Đã một thời gian không đi cắt tóc, mái tóc ngắn suông mượt giờ đã chạm vai, mỗi lần lắc lư ngọn tóc quệt qua cổ và vai làm cô thấy hơi ngưa ngứa. Điều này làm cho Lạc Thập Giai đã để tóc ngắn nhiều năm bỗng chốc không kịp thích ứng. Lục tung phòng một hồi lâu vẫn không tìm được đồ cột tóc, bèn lấy dây thun tùy tiện cột thành chum tóc đuôi ngựa, sợi dây thun có độ đàn hồi cao, quấn chặt lấy chum tóc của cô.

Khi bước xuống phòng ăn, Loan Phượng đã có mặt ở đó, thấy Lạc Thập Giai xuống tới, Loan Phượng nói: “Nửa tiếng nữa ông ấy mới về, lát nữa cùng ăn chung.”

Trong căn biệt thự quý phái đẹp đẽ và lạnh băng này, Diêm Hàm chính là chủ nhân duy nhất, chỉ cần ông nói sẽ về nhà dùng cơm, bất luận về trễ cỡ nào, Loan Phượng đều sẽ chờ. Lạc Thập Giai không biết là do bà sợ, tôn trọng hay là yêu.

Do ăn trưa trễ, Lạc Thập Giai không thấy đói, cô tùy tiện ngồi xuống băng ghế, im lặng không nói gì. Loan Phượng thấy Lạc Thập Giai cột tóc lên, hơi bất ngờ hỏi, “Muốn nuôi tóc dài à?” Bà hỏi, lại thấy tiếc rẻ, “Từ lúc con tốt nghiệp đại học đến giờ đã không để tóc dài nữa.”

“Dạo này không có cắt mà thôi, không có ý định để tóc dài.” Nghe nói phụ nữ có thai không nên để tóc dài, tóc sẽ hút hết chất dinh dưỡng của thai nhi, mặc dù biết không đáng tin, nhưng dù sao cô cũng sắp làm mẹ, nên cẩn thận thì hơn.

“Con lấy cái gì cột tóc vậy?” Loan Phượng nhìn thoáng qua sợi dây thun màu vàng sậm trơ trụi, lấy cuộn len ở hộc tủ sopha ra nói, “Gỡ ra, để mẹ cột lại cho.”

Kỳ thực Lạc Thập Giai chỉ tùy tiện cột vậy thôi, tuy rằng cột chặt cũng thấy khó chịu, nhưng không đến mức không chịu được. Lúc này nhìn thấy ánh mắt và động tác của Loan Phượng lại làm cho cô không tự chủ được lấy sợi dây thun trên tóc xuống.

Ngón trỏ và ngón cái tay phải của Loan Phượng căng ra, tạo thành hai cạnh tam giác, tay trái nhẹ nhàng lấy sợi dây se lên trên cọng thun, hai ngón tay lúc mở ra lúc khép lại, thuận theo động tác của bà là sợi len đan dần lên sợi thun, chỉ một chốc sau đã quấn kín.

Loan Phượng đưa sợi thun đã được quấn len cho Lạc Thập Giai: “Như vậy sẽ không bị quấn tóc.”

Lạc Thập Giai cần lấy sợi thun được quấn len đỏ, tay hơi run.

Đương nhiên cô biết làm như vậy sẽ không bị quấn tóc. Khi còn bé thường hay ngã bệnh, nhà lại nghèo cơm bữa có bữa không, dĩ nhiên cũng không mua nổi những đồ cột tóc màu mè. Khi đó, Loan Phượng đều dùng len quấn lấy dây thun thế này để cột tóc cho cô. Màu sắc rực rỡ, rất mộc mạc, nhưng khi đó Lạc Thập Giai vẫn cảm thấy đây là dây buộc tóc đẹp nhất trên đời này.

Lạc Thập Giai nhìn Loan Phượng đem cuộn len cất lại vào trong hộc tủ, lúc này mới chú ý tới trên ghế sa lon còn có một cái khan quàng cổ đang đan dở. Mười năm qua, kể từ khi đi theo Diêm Hàm, Loan Phượng chẳng thiếu thứ gì, tất cả đều mua đồ tốt nhất, dĩ nhiên cũng không cần tự mình làm gì cả, mà bà cũng không phải người cần mẫn và khéo léo chuyện nữ công gia chánh.

Chứng tỏ bình thường bà tịch mịch cỡ nào, tịch mịch đến mức có thể tìm đại một chuyện mà trước giờ bà không thích thú để giết thời gian.

Loan Phượng thấy Lạc Thập Giai nhìn chằm chằm vào cái khăn quàng cổ, hơi ngượng ngùng nói, “Chỉ làm đại khái thôi, nếu con thích thì đợi mẹ đan xong thì lấy mà dùng.”

“Vâng.”

Lạc Thập Giai cầm lấy sợi dây thun được quấn len đỏ lên cột tóc, còn nói: “Đúng lúc con đang cần một chiếc khăn quàng.”

Hai mẹ con đã có chừng vài chục năm không nói chuyện bình thản với nhau thế này, sau khi dọn khỏi căn nhà cấp bốn gần đường ray xe lửa thì Lạc Thập Giai đã cảm thấy khoảng cách giữa cô và Loan Phượng càng ngày càng xa. Rất nhiều năm sau đó, Lạc Thập Giai luôn nhớ tới cuộc sống nương tựa vào nhau của cô và Loan Phượng, khi đó mặc dù nghèo, nhưng cô luôn cảm nhận được mình còn có một mái nhà. Bất luận Loan Phượng có đối xử tồi tệ với cô thế nào đi nữa, thì vẫn luôn che chở nắng mưa cho cô, Lạc Thập Giai cả đời này không thể nào quên được.

Sau đó thì sao? Sau đó, Lạc Thập Giai được mặc quần áo đẹp nhất, dùng những thứ đắt đỏ nhất nhưng cũng trở thành một cô hồn dã quỷ tịch mịch nhất sống cuộc sống phiêu dạt.

Hai mẹ con cũng không còn dành thời gian trò chuyện với nhau nữa, nói xong chuyện chiếc khăn quàng cổ thì bầu không khí lại rơi vào lúng túng, ngay lúc này thì Diêm Hàm trở về. Tiếng xe đỗ xịch ở bên ngoài làm cho Loan Phượng và cô giúp việc đều nhanh chóng bận bịu.

Diêm Hàm có lẽ vừa mới từ bàn đàm phán đi về, chiếc áo bành tô màu đen và bộ áo vest được may theo phong cách cổ điển, ngay cả chiếc com lê cũng rất chỉnh chu. Mái tóc được chải chuốt cẩn thận, lộ ra khuôn mặt góc cạnh đường nét rõ ràng, ánh mắt sắc bén, và nghiêm túc. Ông cũng không cố che giấu tuổi tác của mình, trên mặt bắt đầu có những nếp nhăn của thời gian, trở thành ấn ký năm tháng.

Nếu như bọn họ chưa bao giờ quen biết thì có lẽ Lạc Thập Giai sẽ khâm phục thành tựu của Diêm Hàm, công nhận mị lực đàn ông của ông… Đáng tiếc…

Diêm Hàm ngồi xuống, cô giúp việc nhanh nhẹn bắt đầu dọn thức ăn ra, một bàn đầy ắp món ăn, chỉ với ba người bọn họ thì không thể ăn hết được. Nhưng Diêm hàm đã quen với kiểu chăm sóc thế này.

Lấy khăn lông nóng lau qua tay, ông trầm mặc bắt đầu ăn.

Cô giúp việc bưng lên một nồi đất canh gà, nấu hơi nhiều dầu, ngay cả hơi bốc lên cũng mang theo mùi dầu mỡ. Lạc Thập Giai vẫn chưa cầm đũa đã vội thối lui một bước, chạy ào vào trong toilet nôn.

Lạc Thập Giai ôm bồn cầu nôn mửa cả nửa ngày, Loan Phượng cau mày nhìn thoáng qua Diêm hàm vừa liếc nhìn về phía toilet, mơ hồ thấy lo lắng, nhưng có Diêm Hàm ở đây, bà không dám tùy tiện đi lại đó. Một lát sau, Lạc Thập Giai ói hết mật xanh mật vàng rồi mới uể oải bước ra khỏi toilet.

Loan Phượng đứng lên, hỏi, “Có chỗ nào khó chịu? Say tàu à? Có cần gọi bác sĩ đến khám không?”

Loan Phượng nói như vậy, Diêm Hàm cũng đưa mắt nhìn sang Lạc Thập Giai, ông nhìn xoáy vào cô, cứ như muốn nhìn xuyên thấu con người của cô.

Kỳ thực Lạc Thập Giai đã không còn tâm trí nào để ăn cơm, nhưng hiện tại cô đang trong gia đoạn quan trọng, cho dù cô không muốn ăn nhưng đứa bé cần phải ăn. Cho nên lại bước đến bàn cơm ngồi xuống.

“Con không sao, ăn cơm thôi.”

Có lẽ do cảnh tượng vừa rồi của cô làm mọi người không còn tâm trạng nào để ăn nữa, nhưng Lạc Thập Giai cầm đũa lên, họ cũng thuận theo.

“Không cần gọi bác sĩ qua khám sao? Bị cảm ư? Hay là đau dạ dày?”

“Không cần.” Lạc Thập Giai không ngẩng đầu: “Con không có bệnh gì cả, mà đang mang thai.”

“Leng keng…” Chiếc muỗng trên tay Loan Phượng rơi xuống dĩa.

“Con… vừa nói gì?”

“Rầm, rầm…” Không đợi Lạc Thập Giai lên tiếng, Diêm Hàm đã nổi giận đùng đùng, vung tay quét tất cả mọi thứ trước mắt xuống đất, tất cả vỡ vụn, những tiếng xoang xoảng vang lên, làm mọi người hoảng hồn im bặt.

Nhưng Lạc Thập Giai không sợ Diêm Hàm, thậm chí ngay cả chiếc đũa vẫn còn cầm chặt trên tay, chỉ khinh bỉ ngẩng đầu nhìn ông, lạnh lùng hỏi: “Tôi không muốn trở về, là ông ép tôi, hôm nay tôi đã về rồi, ông còn nổi giận gì nữa?”

“Lạc Thập Giai?!” Diêm Hàm nổi giận đến mức gân tay gân cổ và cả trên trán đều nổi lên, ngay cả mắt cũng đầy tơ máu, chứng tỏ ông đang rất tức giận.

“Có ăn cơm hay không? Không ăn thì tôi ăn trước, đứa bé cần phải ăn.” Lạc Thập Giai vẫn bình thản ung dung, chẳng chút sợ hãi.

Bữa cơm tối đó chỉ có mỗi Lạc Thập Giai là ăn ngon miệng, Diêm Hàm không tiếp tục ăn nữa mà đến phòng làm việc ngay, khuôn mặt Loan Phượng u sầu, nhăn nhó ngồi ở đó, một mực ăn cơm trắng, nếu không phải Lạc Thập Giai nhắc nhở, có lẽ bà không biết mình đang ăn gì.

Sau bữa cơm chiều, Lạc Thập Giai trở về phòng. Diêm hàm lấy thủ đoạn hèn hạ ép buộc cô phải về. Cô cũng dùng chút thủ đoạn nhỏ nhoi này để trả thù, suy cho cùng không bằng một phần mười những gì ông đã làm ra với cô.

Lạc Thập Giai sờ cái bụng vẫn chưa lộ ra của mình, nhớ tới cái chấm xam xám đại biểu cho sinh mệnh đứa bé trong bụng mà cô nhìn thấy khi đi siêu âm ở bệnh viện, dựa vào cảm giác lục lọi tìm vị trí, bất luận có bao nhiêu khó khăn, cô nhất định sẽ cố gắng sống tốt, từ nay về sau, cô đã không còn cô đơn nữa.

Mười hai giờ đêm Diêm Hàm vẫn còn trong phòng làm việc, chắc sẽ không quay về trong phòng Loan Phượng.

Loan Phượng đã quá quen với những chuyện như thế này rồi, đã bảy tám năm qua, Diêm Hàm tỏ thái độ không hài lòng với bà rất rõ ràng, lúc đầu bà cứ tưởng với thân phận hiện giờ của Diêm Hàm thì ông không muốn gặp mặt một người đã xuống sắc và cằn cỗi như bà, tận đến khi bà phát hiện ra bí mật của Diêm Hàm.

Lúc mới phát hiện ra bí mật này, Loan Phượng cảm thấy dường như trời đất đều sụp đổ, tức giận, khó chịu, tuyệt vọng… Năm cảm xúc cứ liên tục tuôn ra như muốn xé rách người bà, bà đã nhiều lần có ý định muốn giằng co với Diêm Hàm, muốn hỏi cho rõ, nhưng từ đầu đến cuối bà vẫn không có dũng khí đó.

Lạc Thập Giai ở thành phố Thẩm Quyến học xong cấp ba, sau này sẽ có tương lai sáng lạn, bà không có khả năng làm một người mẹ tốt, cũng không thể để cuộc đời con cái bị hủy hoại. Bà không cung cấp được nhưng Diêm Hàm lại có thể cho cô con gái bà mọi thứ.

Tiền, chất đầy như núi.

Đã bao nhiêu năm sống nhẫn nại và chịu đựng đã làm cho Loan Phượng cũng rơi vào ảo giác, sự cố gắng và nhẫn nhịn của bà chính là chân thật, dần dà ngay cả bà cũng biết cách lừa dối chính mình, sự giải câm vờ điếc của bà, sự im hơi lặng tiếng của bà đã đẩy Lạc Thập Giai hướng về phía địa ngục, mà bà vẫn như chết lặng.

Bà dễ dàng tha thứ cho những lần Diêm Hàm lâu lâu mới quay trở về nhà, đã quen với cảnh giường đơn gối chiếc, trằn trọc suốt đêm, cũng chấp nhận những món đồ xa hoa lộng lẫy trong căn phòng đến lúc chết.

Chết, rốt cuộc đoạn kết này đã làm bà không tiếp tục cam tâm tình nguyện sống tiếp tháng ngày như vậy, bà nghĩ, một khi đã chết rồi sẽ không còn cơ hội hỏi, nhân lúc còn sống bà cần lấy được câu trả lời.

Chén canh ngọt bốc hơi nóng trong nhà bếp, Loan Phượng múc một chén bưng vào trong phòng làm việc.

Diêm Hàm đang bận xem hồ sơ, nghe thấy tiếng cửa mở thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy người bước vào là Loan Phượng thì lại cúi đầu xuống.

“Để lên bàn.”

Loan Phượng ngoan ngoãn đặt chén canh lên bàn, nhưng không rời đi ngay.

“Ông uống ngay lúc còn nóng nhé.” Bà nói.

Thấy Loan Phượng vẫn không chịu đi ra, Diêm Hàm cau mày: “Đi ra ngoài, lát nữa tôi uống.”

Loan Phượng lui về phía sau một bước, mím môi cười khẽ, nhiều năm qua, Diêm Hàm đã không còn là Diêm Hàm của năm đó mà bà cũng không còn là Loan Phượng khi xưa.

“Tôi có chuyện cần nói.”

Diêm Hàm bất ngờ khi nghe Loan Phượng nói ra những lời này. Ông cau mày nhếch mi lên, lập tức đóng xấp hồ sơ trên tay lại, xoa xoa huyệt thái dương, nhích người lại gần nói, “Nói đi.”

Loan Phượng vẫn cười, “Ông cũng biết, tôi mắc bệnh ung thư, không còn sống được bao nhiêu ngày nữa.”

Diêm Hàm không nói gì.

“Tôi chỉ có một nguyện vọng trước khi chết.” Loan Phượng nói: “Hy vọng được cùng ông đi ra nước ngoài du lịch một chuyến.”

Diêm Hàm vừa suy nghĩ vừa nhìn xoáy vào Loan Phượng, Loan Phượng vẫn luôn tỏ ra bình thản.

“Ra nước ngoài làm gì? Là ý muốn của nó? Muốn trốn khỏi tôi sao?”

Loan Phượng lắc đầu: “Tôi chỉ muốn tìm một nơi đẹp đẽ để chết.”

“Chẳng nhẽ trong nước không có nơi nào đẹp sao? Đại Lý, Lệ Giang, bà chọn đi.”

Loan Phượng nhìn Diêm Hàm: “Có thể nhắm mắt làm ngơ được sao?”

Những lời cuối cùng này cũng chọc giận Diêm Hàm, vẻ mặt của hắn chợt biến, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo. “Bà nói vậy là có ý gì?”

“Vì sao ông gọi nó về? Ông cho rằng tôi là con ngốc sao?”

Diêm Hàm cất giọng mỉa mai lạnh lùng, “Nếu như bà đủ thông minh, đã không đứng đây nói những lời này.”

Mỗi chữ mỗi câu của Diêm Hàm giống như những con dao bén nhọn đang lăng trì Loan Phượng khiến bà khó nhọc đứng thẳng, bà lê từng bước khó nhọc, thế nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, sắc mặt của Loan Phượng dần dần trắng bệch ra, nhưng bà vẫn nhìn thẳng vào Diêm Hàm như trước, trong ánh mắt đó có thất vọng, không cam tâm, bà lại lên tiếng hỏi, giọng nói đều đều, “Diêm Hàm, trong mắt ông, rốt cuộc tôi là gì?”

“Không cần nói đến chuyện này, đối với tối và bà đều không hay.”

“Nó không yêu ông, ông hiểu rõ mà. Ông đã đối xử với nó thế nào, ông hiểu rõ mà. Ông đã đối xử với nó thế nào, ông nghĩ nó sẽ tha thứ cho ông sao?”

“Câm miệng!”

“Buông tay đi, chuyện này tuyệt đối không thể. Nó đã có con với người khác, nó thà đi theo cái thằng khố rách áo ôm, nợ nần chồng chất cũng không muốn liếc mắt nhìn ông.” Loan Phượng lạnh lùng cười: “Diêm Hàm, trong mắt của tôi, ông cũng giống như tôi mà thôi, đều là những kẻ đáng thương.”

“Cút ---“

Sáng hôm sau, khi Lạc Thập Giai vừa thức dậy thì thấy Loan Phượng xuống lầu. Mái tóc uốn của bà rối tung, che khuất gò má, nhưng Lạc Thập Giai vốn tinh mắt, cô nhìn thấy một bên mặt Loan Phượng sưng đỏ.

Không cần hỏi cũng biết là ai đã làm bà thành như vậy. Lạc Thập Giai cau mày, thế nhưng cơn tức trong bụng không cách nào phát tán ra được.

Người đàn ông vui buồn thất thường kia cuối cùng cũng xuống lầu, lúc này ông đã quần áo chỉn chu, không ăn sáng đã vội vã cầm hồ sơ đi đến công ty, vừa ra đến trước cửa, ông lại quay ngược vào.

Lạc Thập Giai đang cúi đầu ăn sáng, thì nhìn thấy đôi giày da của Diêm Hàm dừng trước mặt mình, cô hơi khựng tay lại.

“Tối nay tôi sẽ về nhà dùng cơm.” Diêm Hàm hơi dừng lại một chút lại nói, “Tôi sẽ không để yên chuyện của cô đâu, tối nay tôi sẽ xử lý.”

Lạc Thập Giai khinh thường ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn ông, đón nhận những lời lẽ đầy uy hiếp.

“Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, cái tên họ Trầm kia, tôi có cả ngàn cách để giết chết nó. Nếu muốn đứa bé trong bụng trở thành đứa mồ côi thì cứ việc thử.”

Mang theo cơn tức được tích tụ từ trong nhà đến công ty, nhưng ông không phải người giận chó đánh mèo. Diêm Hàm là người không để lộ cảm xúc của bản thân cho người khác nhìn thấy, đây cũng là thói quen được tôi luyện sau nhiều năm bôn ba trong thương trường.

Không thể không nói, dù là Lạc Thập Giai hay là Loan Phượng đều dễ dàng làm cho ông nổi giận, làm cho ông thất thố. Từ tối hôm qua đến sáng nay, chỉ mỗi việc này mà mọi thứ rối ren.

Ngồi ở trong phòng làm việc, thư ký liên tục đưa tới các loại hồ sơ hợp đồng cần phải ký tên, công việc bận rộn làm ông tạm thời quên mất chuyện phiền muộn.

Đến giờ nghỉ trưa, Diêm Hàm để thư ký và trợ lý đi ăn, còn ông thì vẫn tất bật với công việc, không có lấy một phút nghỉ ngơi.

Không có trợ lý ở đây, phòng làm việc chỉ còn mỗi một mình Diêm Hàm, lúc điện thoại gọi tới thì Diêm Hàm đích thân nhận máy.

“A lô.”

“Tôi cần gặp Diêm Hàm.” Người bên đầu dây bên kia gọi thẳng tên của ông, chỉ cần nghe hai chữ Diêm Hàm này đã biết người gọi đến là ai.

Đã lâu rồi không có tin tức của người này, bởi vì “chuyện đó” nên Thiệu Thiên bị ông trừng phạt.

“Chuyện gì?”

Có lẽ không ngờ cuộc điện thoại này sẽ được chính Diêm Hàm nghe máy, nên Thiệu Thiên hơi sững sờ, nhưng gã nhanh chóng tỉnh táo lại, nói ngắn gọn mục đích gọi đến.

“Có người đòi gặp mặt ông.”

“Ai?”

“Gã họ Trầm.”

Diêm Hàm xì một tiếng chẳng đáng, không khách khí chút nào nói, “Thiệu Thiên, bớt xía vào chuyện của nhà tôi đi.”

Thiệu Thiên hít sâu một hơi, lại thấp giọng nói, “Nó bắt thằng Bành đi rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio