Nó muốn lấy thằng đó uy hiếp tôi sao?” Diêm Hàm tức giận cởi nút tay áo sơ mi, cầm lấy ông nghe đi đến bên cánh cửa kính phủ tới đất.
Đứng bên ô cửa kính phóng tầm mắt ra nhìn quang cảnh toàn thành phố lại đem đếm vài phần trống rỗng và cảm giác hiu quạnh khi đứng ở nơi cao. Diêm Hàm lạnh lùng cười, không chút e ngại cũng không chút do dự nào nói, “Tụi bay muốn chơi trò gì thì cứ tự chơi với nhau đi.”
Thiệu Thiên nghe Diêm Hàm nói như vậy thì kìm lòng không được, nhịp thở cũng tang lên, “Lão Bành bị bắt đi, ông tưởng mình có thể thoát khỏi liên quan sao?”
“Không biết cậu đang ám chỉ đến điều gì, những chuyện mày làm không liên quan gì đến tôi.” Nói chuyện qua điện thoại sẽ không biết tình huống và nội tình bên trong của đối phương, Diêm Hàm vẫn nói năng cẩn thận như cũ. “Thiệu Thiên, tôi đã sớm nhắc nhở cậu rồi, chúng ta cùng hợp tác buôn người, cậu cũng hiểu rõ, một khi xảy ra chuyện thì ngay cả tôi cũng không thể cứu được cậu.”
“Ông quá tàn nhẫn.” Thiệu Thiên thở hổn hển, cơn tức nghẹn ở cổ họng, không thốt được thành lời, một lát sau lại nghiến răng nghiến lợi mắng chửi.
Diêm Hàm biết Thiệu Thiên tức giận, khóe miệng nhếch lên cười tự giễu, lạnh lùng nói với Thiệu Thiên, “Được rồi, cứ nói với thằng oách con không biết trời cao đất rộng kia biết rằng, tôi không muốn gặp nó, bởi vì nó không xứng để tôi gặp.”
Điện thoại bị cắt đứt, Thiệu Thiên quay sang Trầm Tuần đang ngồi ở bên cạnh tức giận nói: “Tôi đã gọi điện theo yêu cầu của cậu rồi. Cậu thấy đó, lão quyết định y như tôi dự đoán.”
Trầm Tuần dám đơn thương độc mã tìm đến Thiệu Thiên, tất nhiên đã chuẩn bị rất nhiều. Anh không sợ Thiệu Thiên tức giận, cũng không tiếp tục nói chuyện với Thiệu Thiên, chỉ ngồi ở trong văn phòng làm việc của Thiệu Thiên tự châm cho mình một điếu thuốc. Nhả làn khói trắng lượn lờ quanh trước mặt, sắc mặt Trầm Tuần lạnh lùng nghiêm nghị, trầm mặc giống như một pho tượng sáp.
“Ông ta sẽ không bỏ mặc ông.”
Thiệu Thiên nhíu mày, trong giọng nói còn toát ra sự căm thù sâu sắc, “Cậu không hiểu rõ Diêm Hàm đâu, năm đó để leo lên, ngay cả người con gái mà lão ta yêu nhất cũng bỏ mặc, bám theo thằng đàn ông đã cướp người phụ nữ của mình để ngoi lên, cái gì là nhục nhã? Cậu có làm được những việc như vậy không?”
Thiệu Thiên lạnh lùng cười, ánh mắt khinh miệt: “Thế nhưng, lão ta có thể.”
…
Năm đó, đứng trước lựa chọn giữa Diêm Hàm và Thiệu Thiên thì Vu Tố Vân đã chọn Diêm Hàm, Thiệu Thiên không có một câu oán giận, cũng chưa từng xen vào chuyện của người khác, chỉ là không oán không hối hận theo sát Diêm Hàm, yên lặng bảo vệ Vu Tố Vân. Sau đó Vu Tố Vân bị người khác cướp đi. Thiệu Thiên hận Diêm Hàm không giành Vu Tố Vân lại, mới hoàn toàn trở mặt với lão ta.
Ở trong mắt Thiệu Thiên, tất cả mọi thứ Diêm Hàm có hôm nay đều được gầy dựng trên máu và nước mắt của Vu Tố Vân. Sau khi Vu Tố Vân qua đời, Thiệu Thiên được chú Chu khuyên trở về, thế nhưng vẫn không thể hàn gắn tình cảm huynh đệ giữa Thiệu Thiên và Diêm Hàm giống như trước.
Rất nhiều năm qua, sự tồn tại của Thiệu Thiên luôn luôn nhắc nhở Diêm Hàm rằng ông có lỗi với Vu Tố Vân, ông thiếu nợ Vu Tố Vân suốt đời. Nó giống như một cái bóng đáng sợ đè ép lên người ông, Diêm Hàm chưa bao giờ bước đi ra khỏi quá khứ u ám đó, một phần cũng vì áy náy, ông cũng dễ dàng tha thứ cho mọi hành vi khiêu khích của Thiệu Thiên.
Đêm đã khuya, xử lý xong chuyện của công ty, chú Chu tới đón hắn về nhà. Ngồi trong chiếc xe rộng rãi xa hoa, cửa kính có rèm che. Diêm Hàm cảm thấy nỗi cô đơn trống rỗng trước nay chưa từng có.
“Chú Chu, phải chăng tôi đã sai rồi?” Đây là lần thứ hai trong năm, Diêm Hàm lại hỏi cùng một câu với chú Chu.
Tiền tài, địa vị, phụ nữ, ông không thiếu thứ gì, nhưng trên thực tế, ông không có gì cả.
“Chuyện Thiệu Thiên, ông đã tận lực chu toàn, nếu như ông ta cứ khăng khăng cố chấp, thì buông tay thôi.” Chú Chu nắm rõ mọi tình hình và chuyện xảy ra trong công ty, cũng biết nỗi khổ và bất an của Diêm Hàm. Nghĩ đến những chuyện đã qua, chú Chu chỉ khẽ thở dài một hơi.
Diêm Hàm vẫn không để ý đến lời chú Chu vừa nói, ông tự chìm đắm trong hồi tưởng lại những lần đưa ra quyết định trọng yếu trong đời mình.
“Lúc còn trẻ dã tâm bừng bừng, chỉ muốn phát tài, muốn được người đời kính trọng và ngưỡng mộ, toàn bộ người gây cản trở con đường gầy dựng sự nghiệp đều bị tôi loại trừ. Hôm nay ngẫm lại, hóa ra thứ tôi mong muốn hoàn toàn không phải những thứ này.” Diêm Hàm mệt mỏi nhắm mắt lại, tựa lưng vào thành ghế, an tĩnh một hồi lại nói, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Nếu đứa bé năm đó được chào đời thì nay đã hai mươi mấy tuổi.”
“Chỉ cần ngài muốn, vẫn sẽ có con.”
“Phải không?” Diêm hàm tự giễu cười: “Lạc Thập Giai mang thai, mang thai con của người nam nhân kia.”
Bàn tay đang cầm vô lăng của chú Chu chợt siết chặt.
“Ông Diêm, chớ làm chuyện sau này phải hối hận.”
“Tôi biết.” Diêm Hàm mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn những phong cảnh quen thuộc mà như xa lạ này không ngừng trôi về phía sau, “Thế nhưng rất nhiều chuyện, đã không phải do ta lựa chọn.”
…
Lạc Thập Giai lặng yên ngồi ở trong thư phòng rộng lớn, vẫn không lên tiếng. Thư phòng là không gian riêng của Diêm Hàm, nơi này được bài trí theo phong cách Trung Hoa, các dụng cụ được làm bằng gỗ cẩm lai, hầu hết đều là đồ cổ được Diêm Hàm sưu tầm về, bài trí rất hài hòa, toát ra vẻ quý khí.
Tuy rằng từ đầu đến cuối đều thẳng lưng, thể hiện không nôn nóng, trên thực tế Lạc Thập Giai rất căng thẳng, căn bản không biết Diêm Hàm gọi cô đến đây để làm gì.
Cách bàn trà cổ xưa, cách gần mười mét, Diêm Hàm ngồi ở trước bàn làm việc của ông hút thuốc, mặt mày căng thẳng, nhíu mày trầm tư, từ đầu đến cuối không nói được một lời.
Lạc Thập Giai không thích ngửi khói thuốc, từ trước đến giờ Diêm Hàm cũng chưa bao giờ hút thuốc trước mặt cô. Cô căm ghét ông ta tận xương tủy, cho nên những gì cô không thích, thì Diêm Hàm luôn tận lực né tránh, mặc dù điều này không làm tăng điểm của ông trong mắt Lạc Thập Giai.
Ngồi hồi lâu, Diêm Hàm rốt cục dập tắt điếu thuốc lá, ngẩng đầu nhìn sang Lạc Thập Giai.
“Có dự tính gì cho đứa bé trong bụng không?”
Lạc Thập Giai lấy tay bảo vệ đứa bé theo bản năng, bộ dáng có chết cũng không chùn bước, “Tôi sẽ không để cho bất cứ kẻ nào động đến đứa bé này, trừ phi tôi chết.”
“A.” Diêm Hàm nhẹ nhàng cười, sau đó liếc nhìn cô đầy ẩn ý “Thằng người yêu của em hiện tại cũng biết phản kích rồi đấy. Đáng tiếc, những gì nó làm, cũng chỉ đẩy nó đến con đường chết nhanh hơn thôi.”
“Ông có ý gì?”
“Tôi không muốn động đến nó, nhưng nó quá không thông minh. Nó đang động đến thứ nguy hiểm nhất, nếu như nó muốn, lúc nào tôi cũng có thể tống nó vào tù.”
Lạc Thập Giai không biết Trầm Tuần đã làm ra chuyện gì, nhưng có thể để cho Diêm Hàm nói ra những lời như vậy, thì chắc chắn không phải chuyện đơn giản. Nhiều năm như vậy, Lạc Thập Giai hiểu biết rất nhiều thủ đoạn của những người dưới tay Diêm Hàm. Nếu so về thủ đoạn độc ác, thì Trầm Tuần căn bản không phải đối thủ của Diêm Hàm. Huống hồ anh còn có rất nhiều nhược điểm, mẹ già, con gái và cả cô.
Hai tay Lạc Thập Giai nắm chặt, mắt mở to, “Ông không được đụng đến anh ấy.”
Diêm Hàm hơi cúi đầu, thờ ơ không để ý đến, đùa giỡn với cây bút máy, khóe miệng cong lên cười giễu cợt, “Vậy phải xem biểu hiện của em thế nào.”
Lạc Thập Giai cắn môi, một lúc lâu mới nói: “Tôi sẽ không liên lạc với anh ta nữa.”
“Sao tôi phải tin ở em?”
Lạc Thập Giai ngẩng đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Ông không có lựa chọn.”
Diêm Hàm cười, cũng không che giấu sự lạnh lùng trong mắt, “Em cũng không có.”
Sau cuộc đàm phán ở phòng làm việc đêm đó, Thập Giai và Diêm Hàm đều trong thế giằng co từng nước cờ. Lạc Thập Giai biết, Diêm Hàm vẫn chưa suy nghĩ chu toàn sẽ xử trí như thế nào chuyện của cô và đứa bé trong bụng.
Mặc kệ trận chiến với Diêm Hàm sẽ dẫn đến đôi bên đều thiệt hại hay cá chết lưới rách, thì mọi thứ đều không có quan hệ gì với Trầm Tuần.
Cô phải thừa cơ hội này nghĩ ra phương pháp giải quyết ổn thỏa, để Trầm Tuần có thể nhanh chóng bứt ra.
Từ lúc Lạc Thập Giai rời đi, Trầm Tuần vẫn luôn cố gắng liên lạc với cô, nhưng cô đều tắt máy, không chịu lộ bất cứ tin tức nào cho Trầm Tuần. Trầm Tuần không chịu buông tay, cũng không biết anh làm thế nào tìm được địa chỉ căn biệt thự này, phải biết rằng đây là khu dành cho giới triệu phú, độ an toàn và bảo mật rất cao, muốn vào phải thông qua nhiều lần kiểm tra cặn kẽ.
Lúc cô giúp việc gọi Lạc Thập Giai thì Lạc Thập Giai vô cùng kinh ngạc, cô vốn không có bạn bè gì ở Tây An, tại sao lại có người đến tìm cô?
Đợi đến khi cô bước xuống sảnh thì nhìn thấy Trầm Tuần, cô hơi luống cuống.
“Sao anh lại đến đây?”
Lúc này tìm tới nơi này chẳng phải tự đem thân chui vào lưới sao? Diêm Hàm cũng không phải người quang minh lỗi lạc gì.
Dáng vẻ khi tới của Trầm Tuần đầy phong trần mệt mỏi, tóc hơi dài, lại rối. Con ngươi đầy tơ máu, nơi hốc mắt còn có quần thâm, từ cằm kéo đến hai gò má hơi xanh đen. Anh đứng ở dưới tàng cây nơi cửa, cây già cao to che bớt ánh nắng ảm đạm, càng làm nổi bật gương mặt đen đúa của anh.
Hình ảnh này chỉ cần một cái liếc mắt cũng làm Lạc Thập Giai cảm thấy lòng chua xót. Hai người nhìn nhau như xa lạ, cứ như là tràng cảnh gặp lại sau những năm tháng chia xa thường được chiếu trên phim ảnh, nhưng có rất nhiều người, rất nhiều chuyện giữa hai người đã không thể quay lại được.
Lạc Thập Giai khoác áo choàng lên, dạo vừa qua vẫn luôn giam mình trong biệt thự, người cô muốn nhão ra, sắc mặt không tính là tốt. Trầm Tuần đau lòng nhìn cô, mặc kệ lời chất vấn vừa rồi của cô, bắt đầu muốn lôi cô đi.
“Đi theo anh.”
“Em không đi.” Lạc Thập Giai dùng sức giãy: “Buông!”
Trầm Tuần không dùng sức sợ cô bị thương, nhìn thấy cô giãy giụa và phản kháng, Trầm Tuần khó có thể tin được, “Tại sao?”
Lạc Thập Giai che kín áo choàng, lui về phía sau một bước. Trầm Tuần tha thiết nhìn cô như vậy làm cô thấy khó thở không dám nhìn thẳng vào anh.
“Em không chịu đựng được cảnh anh đẩy em ra ngoài mỗi khi gặp chuyện không may.”
Trầm Tuần nghe cô nói như vậy, hơi giật mình, “Anh sẽ không bao giờ đẩy em ra nữa.”
“Em không muốn tiếp tục với anh, em không chịu đựng được chuyện anh không tin em, em cũng chịu mẹ anh đủ rồi, con gái của anh và cả sự ràng buộc của anh. Anh không thể cho em thứ em muốn.”
Ánh mắt Trầm Tuần từ đầu đến cuối đều nhìn nhằm nhằm vào cô, anh không thể tin được những gì cô vừa nói ra.
“Em sợ ông ta?” Trầm Tuần kiên định nói: “Anh nhất định sẽ lật đổ ông ấy, anh thề. Anh sẽ đem lại tự do cho em.”
“Đừng… đừng làm chuyện nguy hiểm nữa, anh không đấu lại.”
Lạc Thập Giai khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt thoáng vui mừng của Trầm Tuần.
“Em quan tâm anh sao?”
“Em chỉ không muốn anh gặp phải chuyện bất trắc gì vì em, bằng không em lại phải chịu trách nhiệm.” Lạc Thập Giai quay lại nhìn thẳng vào mắt Trầm Tuần, “Em mệt mỏi, coi như hôm nay em có thể đi cùng với anh, sau này cũng sẽ xảy ra chuyện mà thôi. Giữa chúng ta có rất nhiều khúc mắc, em đã không còn sức để hóa giải chúng nữa rồi.”
Không đợi Trầm Tuần trả lời, Lạc Thập Giai nắm chặt tay, dùng hết khí lực nói rành rọt từng chữ, “Em không đi, anh cũng đừng đến đây nữa.”
…
Lạc Thập Giai không biết Trầm Tuần ở bên ngoài bao lâu, cô không đi ra nữa. Quay về phòng, trùm chăn kín đầu nằm suốt một buổi chiều, không biết cơn lạnh từ đâu kéo đến làm cả người cô run rẩy. Cô luôn chập chờn mơ màng, những hình ảnh trong cơn mộng mị đều vô cùng đáng sợ, cô bị dọa cả người đổ đầy mồ hôi, cuối cùng choáng váng nửa ngủ nửa tỉnh.
Lúc Diêm Hàm trở lại cũng không vào phòng quấy rầy cô, chắc là phương thức xử lý hôm nay của cô đã làm cho ông ta hài lòng, cho nên ông thả chút từ bi để cô có chút không gian riêng xử lý tâm tình của mình.
Cho dù xua đuổi Trầm Tuần, cô cũng không nữ thốt ra những lời nói nhẫn tâm nhất. Cô đã sống hai mươi mấy năm cuộc đời, một nửa thời gian đều dây dưa với Trầm Tuần, coi như không thể dắt tay đi hết cuộc đời này, cô cũng hy vọng có thể lưu lại chút hình ảnh đẹp về nhau.
Nhưng cô chỉ muốn anh bỏ đi, đừng chôn chân ở vũng nước đục này. Chỉ mình cô chịu liên lụy là đủ rồi, cô thực sự không đành lòng lại hủy hoại cả đời Trầm Tuần.
Chia tay cô mới có được kết cục mới là tốt nhất. Tìm một người con gái có tính cách nhu thuận, hiếu thuận bề trên yêu quý con cái, trao cho anh một gia đình ấm áp và tươi đẹp, anh đáng được sống cuộc sống an tĩnh như vậy suốt đời.
Mà không phải cùng chịu tổn thương, nghi kỵ với Lạc Thập Giai cô. Hãy xóa sạch mọi yêu thương dành cho nhau.
Tựa như mọi người thường nói vậy, bọn họ không thích hợp với nhau.
Sau khi Trầm Tuần rời đi cũng không quay trở lại, không biết là Trầm Tuần đau lòng bởi lời nói của cô hay là Diêm Hàm đã động thủ buộc anh phải bỏ đi. Nói chung, sự việc đang tiến triển theo đúng kế hoạch của cô.
Trầm Tuần đã biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Tinh thần Lạc Thập Giai suy sụp trong một khoảng thời gian dài. Cô trầm mặc hơn lúc trước nhiều, trừ những lúc ăn cơm thì ngay cả cửa phòng cô cũng không muốn đi ra. Suốt ngày chỉ đọc sách xem báo, cô gắng tìm việc gì đó để bản thân không phải suy nghĩ đến chuyện ấy.
Diêm Hàm cũng một thời gian không về nhà. Loan Phượng hơi lo lắng. Lúc ăn cơm, Loan Phượng không nhịn được hỏi bóng hỏi gió Lạc Thập Giai: “Có phải con đã nói gì với ông ấy rồi không?”
Kỳ thực Lạc Thập Giai chẳng muốn ăn, nhưng vì đứa bé trong bụng nên cố ép bản thân dùng cơm. Cô không muốn nói chuyện Diêm Hàm cùng Loan Phượng chỉ là nhạt nhẽo trả lời: “Con không nói gì.”
“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Loan Phượng đặt đũa xuống bàn, “Không biết vì sao, mấy ngày nay mắt phải của mẹ cứ nháy liên tục, mẹ luôn cảm thấy đã xảy ra chuyện gì.”
…
Rất nhiều rất nhiều năm sau, mỗi khi Lạc Thập Giai nhớ lại chuyện này đều thấy lòng hoảng sợ.
Ước chừng lo lắng quá nhiều năm hoặc trực giác tiên đoán của giác quan thứ sáu, cảm giác của Loan Phượng quả nhiên chính xác, lời tiên đoán của bà thành hiện thực, Diêm Hàm quả thực xảy ra chuyện.
Tập đoàn của Diêm Hàm bị tố cáo, lão Bành bị bắt, Thiệu Thiên bị điều tra, toàn bộ công ty đều bị dính líu. Là người dân, đương nhiên Diêm Hàm cũng phải phối hợp điều tra.
Thiệu Thiên một mực khai chưa từng gặp trực tiếp Diêm Hàm, những chứng cứ năm ấy đã bị thiêu hủy hết, duy nhất chỉ có liên lạc, mà đều là Thiệu Thiên chủ động, đây cũng là nguyên nhân không thể uy hiếp được đến Diêm Hàm.
Nhưng Thiệu Thiên là lãnh đạo cấp cao trong công ty, muốn cắt đứt hoàn toàn can hệ cũng là chuyện không thể nào. Coi như không tra được cái gì, danh dự công ty cũng sẽ chịu ảnh hưởng nhất định.
Cảnh sát điều tra, hơn nữa có nguy cơ dính dáng đến xã hội đen, Diêm Hàm tất bật đến mức không có thời gian về nhà. Trên kênh tin tức liên tục đưa tin nóng nhất về cuộc điều tra và những nghi vấn đang được đặt ra, điều này làm cho Diêm Hàm nhận ra được, chuyện này hơi vướng tay chân, phiền phức hơn nhiều so với tưởng tượng của ông.
Ông đương nhiên biết những chuyện này đều do cái thằng họ Trầm kia gây ra, quả thật ông đã quá coi thường nó. Hóa ra mục đích của nó không phải muốn nắm lấy nhược điểm để đẩy ông vào tù mà mục đích là để cảnh sát để mắt tới tập đoàn, đẩy ông trở thành trung tâm của dư luận. Một tập đoàn đồ sộ, dĩ nhiên không thể sạch sẽ và ngăn nắp, nếu cứ tiếp tục điều tra, thế nào cũng gặp chuyện.
Liên tiếp ở lại công ty giải quyết lộn xộn vài ngày, chú Chu không đành lòng, một mực kéo ông về nhà nghỉ ngơi.
Về đến nhà, vừa lúc đụng phải thầy thuốc gia đình đang vội vã đến kiểm tra sức khỏe cho Lạc Thập Giai. Làm xong kiểm tra, trợ lý thu dọn dụng cụ, bác sĩ ghi lại kết quả kiểm tra và sổ theo dõi bệnh tình.
Bác sĩ mới từ trong phòng đi ra, liền bị Diêm Hàm ngăn cản lại.
Bác sĩ gia đình này là người mới được Loan Phượng mời về cho Lạc Thập Giai, là bác sĩ khoa phụ sản, hoàn toàn không biết chuyện trong nhà Diêm Hàm, chỉ làm theo phép hội báo tình hình cho Diêm Hàm, “Đứa bé rất khỏe mạnh, phát triển tốt, hiện đã nghe được tim thai.”
Diêm Hàm gật đầu, sau đó hỏi: “Còn cô ấy?”
“Dinh dưỡng coi như đủ, có điều hình như dạo gần đây thần kinh cô ấy suy nhược, giấc ngủ không tốt cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến thai nhi.”
Diêm Hàm lại gật đầu.
Thầy thuốc kia thấy thái độ Diêm Hàm còn rất tốt, lại nói tiếp một vài điều cần chú ý, Diêm Hàm đều không có nghe lọt. Chờ bác sĩ nói xong, Diêm Hàm mới thấp giọng hỏi: “Nếu như không cần đứa bé này, có để lại di chứng gì đến cô ấy không?”
“Sao cơ?” Bác sĩ cho là mình nghe lầm, trợn to mắt nhìn Diêm Hàm: “Chủ tịch Diêm?”
Diêm Hàm cau mày, không tiếp tục nói nữa, chỉ mệt mỏi phất tay với ông ta, “Được rồi, ông về trước đi.”
…
Bác sĩ đi rồi, căn phòng của Lạc Thập Giai yên tĩnh lại. Biết được đứa bé khỏe mạnh, Lạc Thập Giai cũng coi như yên lòng, an tĩnh nằm im trên giường.
Diêm Hàm bước vào, thanh âm mở cửa đóng cửa đều rất nhẹ, cô nằm đưa lưng về phía cửa, mặc dù không nhúc nhích nhưng vẫn cảm nhận được ông đang tiến lại gần mình.
Diêm Hàm ngồi xuống ghế bên cạnh giường Lạc Thập Giai.
Lạc Thập Giai vẫn đưa lưng về phía ông, ông cũng không tức giận.
“Em thu dọn đồ đạc đi, tôi đưa em ra nước ngoài.”
“Đi đâu?”
Diêm Hàm hơi sửng sốt, sau đó trả lời: “Em thích đi đâu thì đến đó, không cần về.”
“Còn bà ấy?” Không cần nhắc tên, nhưng bọn họ đều biết đang nói đến ai.
“Chỉ cần em nghe theo lời của tôi, tôi bảo đảm mẹ con em cả đời bình an.”
Lạc Thập Giai nằm nghiêng, gối đầu lên tay mình. Hồi lâu, cô trào phúng cười, hỏi: “Chủ tịch Diêm, cuộc trao đổi này, ông muốn lấy gì ở tôi?”
Diêm Hàm đứng lên khỏi ghế, bước đi thong thả trong phòng. Sau khi đi hai vòng, ông mới chậm rãi nói: “Bỏ đứa bé trong bụng em. Thập Giai, tôi không rộng lượng đến mức chấp nhận em sinh con của thằng khác.”
“Nếu tôi nói không?”
“Lạc Thập Giai, tôi đã nói với em rồi, có một số việc, không phải em nói là được.”