Cuối Cùng Em Cũng Đến

chương 20: chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cửu Tinh —— Lúc đó Cửu Thiên được mệnh danh là vị cứu tinh của YD.

Năm , YD lấy được tam quán quân của KPL, và còn là nhà vô địch đầu tiên của giải đấu, tạo nên một đỉnh cao mới, cho đến giờ vẫn chưa có ai phá vỡ được.

Thời điểm đó đội trưởng của YD là Cửu Tinh, là một tuyển thủ toàn năng.

Lần thứ nhất đoạt quán quân, anh ta là người đi mid, lần thứ hai anh ta ở vị trí sát thủ, lần thứ ba anh ta lại là support.

Trong đội thiếu vị trí nào thì anh ta sẽ lấp đầy vị trí đó, ngoại trừ vị trí ADC không thể thay thế của Tạ Tinh Thùy, còn lại anh ta đều có thể thế vào được.

Lúc ấy, Young Dream trở thành tên của cặp sao song sinh này, khắp KPL không ai không biết.

Đặc biệt là giải mùa thu năm , đây là lần khiến cho những tuyển thủ tham gia đều lạnh sống lưng.

Ở vòng bảng, trận đấu theo hình thức vòng tròn hai lượt, trận thi theo kiểu vòng tròn một lượt ngoài bảng, YD toàn thắng!

[,: Những thể thức thi đấu của LoL]

Bọn họ tiến vào vòng Playoffs với số điểm rất cao, tiếp tục đè ép các đội khác.

Họ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, không hổ danh là quán quân khiến giới tuyển thủ phải khiếp sợ.

Sau khi kết thúc mùa giải ấy, mọi người thấy được Tạ Tinh Thùy ngày càng tỏa sáng, ai cũng sợ hãi với điểm KDA siêu cao của anh.

[: Kill:Death:Assist (Giết:Chết:Hỗ trợ)]

Cũng chính mùa giải bất bại này đã đưa Tạ Tinh Thùy lên đỉnh cao.

Năm , Tạ Tinh Thùy trở thành ngôi sao sáng nhất KPL.

Nhưng anh có thể tỏa sáng như vậy là bởi vì luôn có Cửu Tinh support cho anh.

Hai người hỗ trợ lẫn nhau, tạo nên huyền thoại huy hoàng nhất trong lịch sử KPL.

Nhưng vào thời điểm huy hoàng như vậy, Cửu Tinh lại tuyên bố rời khỏi YD để đến một câu lạc bộ khác.

Tống Ý thật sự không biết câu chuyện cũ này, là bốn năm trước, lúc đó cô còn chưa biết đến Vương Giả Vinh Diệu đâu……

Cô chỉ biết đến Cửu Tinh khi anh đã trở thành thần support – Cửu Thiên. Tuy đã nghe nói về những năm huy hoàng của YD, cũng biết Tạ Tinh Thùy bây giờ đã là xạ thủ cừ khôi, nhưng cô lại không biết rõ về thời cặp song sinh xưng bá trên chiến trường kia.

Cô nhịn không được nên quay sang hỏi Phì ca: “Sao lúc ấy Cửu Thần lại rời khỏi YD vậy?” Có phải có bí mật gì không ai biết không? Dù sao đây cũng là đàn anh mà cô ngưỡng mộ, cho nên cô đoán là đã có mâu thuẫn gì đó.

Phì ca nhìn Tống Ý trả lời: “……Nhàm chán.”

Tống Ý: “Hả?” Cô nghe không rõ…… Nhàm chán? Cái gì nhàm chán chứ?

Trong lòng Phì ca còn sự sợ hãi: “Thời điểm đó tôi vẫn còn ngồi ghế dự bị, vì vậy đã chính tai nghe được một câu mà Cửu ca nói với lão đại.”

Cửu Tinh: A Thùy, cùng cậu ở câu lạc bộ bất bại thật sự rất nhàm chán.

Tống Ý trợn to mắt, ẩn tình bên trong đúng là không thể tưởng tượng được.

Phì ca nói: “Cô chưa thấy qua lão đại của lúc đó.

ADC của anh ấy chính là lưỡi dao sắc bén trên chiến trường, có thể xuyên thủng toàn bộ KPL.”

Một lúc sau Tống Ý mới lên tiếng: “……Là bởi vì có Cửu Thần ở sau lưng anh ấy.”

Phì ca gật đầu đáp lại: “Huyền thoại về cặp song sinh ngôi sao không thể khôi phục lại được nữa rồi.”

Vào buổi tối, Tống Ý đã phải dành cả buổi để tìm video thi đấu của lúc đó.

Bốn năm trước, KPL đã là giải đấu lớn nhất trong hạng mục trò chơi của điện thoại.

Năm lại là một năm kỳ tích.

Tống Ý thấy được sự hăng hái của Tạ Tinh Thùy, thấy được một anh chàng mỉm cười đứng phía sau lưng anh.

Giải mùa thu KPL năm là ác mộng mà rất nhiều người cũ không dám nhớ lại, YD cứ như đại ma vương vậy, càn quét từ vòng bảng đến chung kết, không ai có thể cản họ, á quân lúc đó là SS cũng vô cùng chật vật mới vào được bán kết, cuối cùng ở trận chung kết Bo đã thất bại nặng nề, phải nhận lấy điểm .

[: Tức là cả hai đội thi đấu với nhau trận, thắng được trận sẽ tính là thắng cuộc, hình thức này thường áp dụng trong những trận tranh vô địch]

:.

Ở giữa cả ngàn người trong hội trường, vậy mà một điểm SS cũng không lấy được.

Quán quân và á quân sẽ không có chênh lệch lớn như vậy, nhưng hiện thực trước mắt mọi người lại rất tàn khốc.

Lúc đó fans SS khóc lóc thảm thiết, còn fans của YD thì bao trùm không khí cả hội trường bằng tiếng la hét vui mừng.

Lấy được giải vô địch, Young Dream đã biến ước mơ thành sự thật, ước mơ vô địch mà nhiều người trẻ tuổi đang điên cuồng theo đuổi.

Tống Ý bắt đầu xem từ trận thi đấu giải mùa thu .

Khi đó, cách đánh của Tạ Tinh Thùy khác biệt hoàn toàn so với bây giờ.

Anh của lúc đó rất hung hãn, quả cảm, không hề có một nốt lặng, giống như kiếm đã rút ra khỏi vỏ thì không thể quay về khi chưa hoàn thành nhiệm vụ.

Các đội mà họ đấu không hề yếu chút nào, có rất nhiều tuyển thủ nổi tiếng, thao tác của họ thật sự xuất sắc hơn người.

Tuy vậy vẫn bị ép đến nỗi thở không ra hơi.

Tống Ý chỉ xem video thôi mà đã có cảm giác bị áp bức, căng thẳng vô cùng.

Còn có một video YD đấu với The Dragons.

The Dragons là một chiến đội hạt nhân, chơi đội hình không có xạ thủ ở hai đường, bọn họ vì tức giận nên Ban toàn bộ xạ thủ của Tạ Tinh Thùy, buộc YD phải đánh với họ bằng hai đường.

Ai ngờ Tạ Tinh Thùy vẫn chơi xạ thủ, dùng Địch Nhân Kiệt rất yếu để gây ra sát thương cực lớn!

Lúc phỏng vấn, người dẫn chương trình hỏi Tạ Tinh Thùy: “Tinh Thùy, sao lúc đó anh dám dùng Địch Nhân Kiệt vậy? Chân anh ta ngắn, lỡ chết thì không phải sẽ thua rồi sao?”

Nụ cười của Tạ Tinh Thùy rất mê người: “Sẽ không đâu, tôi còn có đồng đội mà.”

Trương Phi của Cửu Tinh bảo hộ cho ngài Địch đến tận cùng, đừng ai nghĩ rằng có thể phá cái ô của anh, là anh ta đã tạo ra điều kiện tốt nhất để Tạ Tinh Thùy phát huy.

Theo cách nghĩ của Tống Ý, lúc ấy các huấn luyện viên nếu muốn chống lại YD, thì nên nhắm vào Cửu Tinh chứ không phải cấm các xạ thủ của Tạ Tinh Thùy.

Vì chỉ mới chơi support ở vòng bảng nên Cửu Tinh lúc ấy vẫn còn yếu, anh ta dùng Trương Phi hoặc Ngưu Ma thì sẽ khá hơn, nếu cấm những lá chắn này, YD sẽ mất đi đôi cánh.

Đáng tiếc khi đó các chiến đội đều bị lóa mắt bởi sự tỏa sáng của Tạ Tinh Thùy.

Bọn họ nhắm vào Tạ Tinh Thùy, nhưng không thể triệt hạ được Tạ Tinh Thùy, vì chỉ có ba vị trí Ban nên không thể nào cấm hết được.

Chờ đến vòng Playoffs, cuối cùng cũng có đội phát hiện ra điểm yếu của YD, họ cấm dùng Trương Phi và Ngưu Ma mà Cửu Tinh hay chơi.

Nhưng cũng đã chậm chân mất rồi, hai tháng nghỉ ngơi đủ để anh ta luyện tập thêm.

Bọn họ cấm dùng lá chắn support này, Cửu Tinh dùng tiết tấu của support để tạo ra chiến tích huy hoàng.

Đến trận chung kết, đội hình YD chơi ngày càng thành thạo.

Cho dù là support nào, xạ thủ nào thì Cửu Tinh và Tạ Tinh Thùy vẫn có thể phối hợp hoàn hảo!

Xem xong toàn bộ video thi đấu, một lúc sau Tống Ý vẫn chưa hoàn hồn nổi.

——Cùng cậu ở một câu lạc bộ bất bại như thế này thật sự quá nhàm chán.

Câu này của Cửu Tinh đúng là không hề phóng đại, quả thật khi đó anh ta và Tạ Tinh Thùy không có đối thủ xứng tầm nào cả.

Tạ Tinh Thùy là tuyển thủ thiên tài hiếm thấy trong lịch sử, Cửu Tinh cũng vậy, hai người họ không chỉ đơn giản là một cộng một bằng hai, mà là lớn hơn hai rất nhiều.

Hơn nửa tháng nay, Tống Ý luyện tập chung với Tạ Tinh Thùy không biết bao nhiêu lần, cho nên cô rất quen thuộc với cách chơi hiện tại của anh.

So với năm đó, khác nhau như trời với đất.

Không phải vì độ tuổi tăng nên trạng thái đi xuống, mà là mất đi một người để tin cậy sau lưng, trở thành một anh hùng đơn độc hành hiệp trượng nghĩa.

Anh vẫn tỏa sáng như xưa, chỉ là bây giờ bị giới hạn trong một vòng tròn, không thể thoát ra mà cũng không thể đi tiếp.

Bởi vì đây là trò chơi đoàn đội, nhưng anh đã mất đi đồng đội tốt nhất rồi.

Trước lúc Tống Ý tắt máy thì bên ngoài trời đã sáng, vậy là cô đã xem những cái này suốt một đêm.

giờ rưỡi……

Tuy có chút mệt, nhưng Tống Ý không hề muốn nghỉ chạy bộ buổi sáng.

Cô rửa mặt, dùng một ít toner và kem dưỡng, thay đồ rồi buộc tóc lên và ra khỏi cửa.

Mới vừa xuống lầu thì đã thấy Tạ Tinh Thùy.

Tạ Tinh Thùy đang ngủ ở sô pha, điện thoại thì để một bên, màn hình vẫn còn hiện giao diện trò chơi.

Tống Ý nhè nhẹ bước đến, chầm chậm đến gần.

Vóc dáng Tạ Tinh Thùy rất cao, giờ còn nằm ở sô pha khiến hơn phân nửa đôi chân dài ấy ở ngoài ghế, tay anh thì để ở trên mắt, giống như che đi sự phiền toái của ánh sáng, mái tóc đen ngắn ở trên sô pha màu trắng nhạt nhẽo này lại trở nên vô cùng bắt mắt.

Tống Ý yên lặng nhìn anh trong chốc lát, trong đầu hiện lên hình ảnh của bốn năm trước.

Quán quân trên sân khấu, một Tạ Tinh Thuỳ còn non nớt nhưng sáng ngời giống sao trời.

Kiêu ngạo, liều mạng, không sợ gì cả.

Đẹp trai vô cùng.

Tống Ý lại gần hơn chút nữa, lẳng lặng nhìn một lúc rồi nhẹ giọng nói gì đó.

Lúc Tạ Tinh Thùy tỉnh lại, trên người đã được đắp một cái chăn lông, thế mà anh lại ngủ quên ở đây rồi.

Anh lười nhác vươn vai, dụi dụi mắt, đồng tử co lại khi thấy tấm chăn lông đang trượt xuống.

Tấm chăn màu trắng sữa, lông xù xù, còn có mùi hương nhàn nhạt.

Bỗng nhiên anh nắm chặt tấm chăn, nghiêm túc nhìn nó một hồi lâu.

Là Tống Ý!

Chắc là cô định đi chạy bộ thì thấy anh đang ngủ, sợ anh bị cảm lạnh nên mới lấy chăn của mình đắp cho anh.

Tạ Tinh Thùy nhoẻn miệng, trong mắt tràn ngập ý cười.

Chăn lông của Tống Tống, hầy……Đáng tiếc rằng không thể đem cất đi.

Đúng lúc cửa mở ra thì Tống Ý trở về, nhìn giọt mồ hôi lấp lánh dưới ánh mặt trời trên làn da trắng nõn của cô, tim Tạ Tinh Thùy bắt đầu đập thình thịch.

Tống Ý kinh ngạc hỏi: “Tôi làm anh thức giấc sao?”

Tạ Tinh Thùy: “Không phải, đúng lúc tôi vừa tỉnh lại thôi.”

Tống Ý mỉm cười: “Anh có muốn ăn sáng với tôi không?”

Tạ Tinh Thùy hỏi lại cô: “Cô mua hai phần sao?”

Tống Ý: “Đúng vậy!” Cô nói thêm: “Tôi định nếu anh tỉnh rồi thì ăn chung với tôi, nếu chưa thì cứ để trong bếp.”

Tạ Tinh Thùy đáp lại: “Xem ra tôi có lộc ăn rồi, thức dậy đúng lúc.”

Tống Ý cười nói: “Tôi đi tắm trước đây.”

Tạ Tinh Thùy nhận lấy đồ ăn: “Tôi đến phòng ăn chờ cô.”

Tống Ý đi ngang qua muốn lấy chăn lông mang lên lầu, Tạ Tinh Thùy ngăn lại: “Đừng đem đi, chờ tôi giặt sạch rồi trả cho cô sau.”

Tống Ý từ chối: “Không sao đâu, chăn lông này tôi có mấy cái lận.”

Cô vốn không kiềm chế được bản thân trước những đồ vật có lông xù xù, đặc biệt là khi chăn lông này mềm như nhung.

Lúc mua cô chỉ muốn lấy một cái thôi, ai ngờ có tận bốn màu cùng kiểu mẫu, cái nào cũng đẹp không chịu được, xù xù rất dễ thương, là bọn chúng dụ Thiên Thần mua hết về đó, không phải ý của cô đâu nha.

“Nhưng mà.” Tạ Tinh Thùy làm như vô tình nói ra: “Đúng lúc tôi thiếu một cái chăn lông.”

Bước chân Tống Ý dừng lại, tay nắm chăn cũng siết chặt hơn.

Tạ Tinh Thùy lười nhác vươn vai nói: “Mùa thu đã sắp đến rồi, buổi tối cũng lạnh hơn trước, cô nói cô có mấy cái lận, chi bằng cô cho tôi cái này đi?”

Tống Ý có chút do dự……

Tạ Thần lại dè dặt nói tiếp: “Nếu cô tiếc thì lát tôi đành tự đi mua vậy.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio