Words
"Không sao, để tôi uống."
Đường Hạ Linh hít một hơi thật sâu rồi từ từ đứng dậy, cô bưng ly rượu trên bàn lên rồi rót liên tục ba ly đầy.
Sau khi Đường Hạ Linh uống xong thì mọi người vỗ tay thật to, cô cau mày rồi quay về ngồi xuống bên cạnh Tống Bình An, nói nhỏ với cô ấy rằng: "Lát nữa nhớ trông chừng dùm tớ nhé."
Tống Bình An gật đầu rồi nói: "Cậu yên tâm đi."
Lúc này thì bỗng nhiên có một nữ nghệ sĩ nói ra: "Ơ, đây có phải là cô phóng viên hồi trước có tin đồn xôn xao với người thừa kế của Tập đoàn Vi thị không nhỉ?"
"Đúng rồi, chính là cô ta đó!"
"Ha ha ha, Hạ Linh này, nghe bảo gần đây có rất nhiều công ty quản lý hỏi cô rằng có muốn dấn thân vào giới giải trí không.
Đúng lúc tối nay cũng có đạo diễn Lâm ở đây, mấy vị đầu tư cũng ở đây nữa, muốn nổi tiếng thì phải biết nắm bắt cơ hội nghe chưa."
"Đúng đó đúng đó, mấy tin đồn lúc trước đã đem lại cho cô kha khá danh tiếng rồi, bình thường phải là nghệ sĩ hạng nhất mới có cơ hội như thế đấy nhé."
Rất nhiều người ở bên kia cũng nhao nhao lên, trong đó xen lẫn vài giọng nói chẳng có ý tốt.
Lâm Hải Dương nghe thế thì mỉm cười: "Khí chất của cô Hạ Linh đây rất tốt, nếu như bồi dưỡng cẩn thận thì chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Cũng không biết cô Đường có ý đó hay không, nếu có thì chúng ta có thể tâm sự riêng với nhau cũng được."
"Chết tiệt, cái thằng khốn nạn này!"
Tống Bình An tức đến nỗi mặt mũi xanh mét cả lên.
Thằng khốn nạn này đang ngầm công khai ý nghĩ muốn ngủ với Đường Hạ Linh đây mà, khốn nạn đến nỗi khiến người ta giận sôi lên.
Sắc mặt của Đường Hạ Linh cũng trở nên rất khó coi.
Cái người phụ nữ Lạc Giang Tâm kia đúng là định để cô khó xử mà.
Những cuối cùng Đường Hạ Linh vẫn nén lại sự giận dữ của mình rồi nở một nụ cười khéo léo: "Cảm ơn ý tốt của đạo diễn Lâm đây, nhưng tôi không thích dấn thân vào giới giải trí, nên chắc cũng chẳng tâm sự được gì rồi.
Ngược lại là có lẽ mấy vị nữ nghệ sĩ bên cạnh anh đây mới cần được nổi tiếng đó, vậy nên tôi cũng chẳng làm phiền đạo diễn Lâm nâng đỡ."
Đường Hạ Linh vừa dứt lời thì bầu không khí trong phòng dường như cứng lại, mà vẻ mặt của mấy người nữ nghệ sĩ ngồi bên cạnh Lâm Hải Dương cũng biến đổi.
Nhưng Đường Hạ Linh chẳng thèm để ý đến bọn họ.
Vừa rồi Đường Hạ Linh cũng thấy rất rõ là mấy cô gái đó phối hợp rất ăn ý châm chọc cô, ai ai cũng đều mang theo ác ý, nên cô cũng chẳng muốn giữ mặt mũi cho họ làm gì.
"Cô Đường có cá tính thật đấy, nhưng mà cô chỉ có một thân một mình nên có người giúp đỡ vẫn tốt hơn chứ, hơn nữa tôi cũng chỉ là có một tấm lòng yêu người tài mà thôi."
Lâm Hải Dương nói rất đàng hoàng nhưng trong cặp mắt của anh ta luôn mang theo vẻ suồng sã.
Đối với người đã nhìn quen son phấn giới giải trí như Lâm Hải Dương mà nói thì Đường Hạ Linh với một phong độ của người trí thức, không hề nhiễm một chút bụi trần nào mới càng thêm hấp dẫn.
Càng quan trọng hơn là dáng người của Đường Hạ Linh vô cùng hoàn mỹ, trước lồi sau lõm nên càng làm cho Lâm Hải Dương không kiềm chế được mà bắt đầu tưởng tượng rằng nếu như anh ta có thể đè lên người cô thì chắc chắn sẽ rất thoải mái.
Tống Bình An tức giận đến nỗi muốn giết người, Đường Hạ Linh cũng bắt đầu nổi giận rồi nhưng vẫn ngăn cô ấy lại mà nói tiếp với một vẻ mặt tươi cười: "Vậy thì phải cảm ơn đạo diễn Lâm rồi.
Nhưng mà cho dù nói là tôi chỉ có một mình nhưng tôi cũng không giống những nữ nghệ sĩ kia, chỉ vì một cơ hội mà lấy lòng anh.
Nói không chừng cả đời này chúng ta đều chẳng liên quan gì đến nhau đâu."
Đường Hạ Linh vừa dứt lời thì bầu không khí trong phòng lại ngưng đọng thêm một lần nữa.
Ánh mắt của đám người nhìn Đường Hạ Linh cũng đã thay đổi, họ không ngờ rằng cô lại to gan như thế.
"Hạ Linh này, mặc dù thằng này khốn nạn đến mức khiến người ta tức điên lên.
Nhưng bây giờ chúng ta vẫn còn đang ở trong địa bàn của nó đó.
Hơn nữa bối cảnh của thằng này không đơn giản đâu, chúng ta cứ công khai làm mích lòng anh ta như thế thì có..."
Tống Bình An nghe thấy câu trả lời vạch mặt của Đường Hạ Linh thì cũng sững sờ rồi hỏi nhỏ.
Mặc dù Tống Bình An nghe những lời Đường Hạ Linh nói thì rất hả giận nhưng cô ấy cũng không quên rằng Lâm Hải Dương có thể kiêu ngạo chẳng thèm kiêng nể gì như thế là bởi vì anh rể của anh ta là ông chủ của Công ty giải trí Eastin.
Công ty giải trí Eastin có vị thế gần với Tập đoàn giải trí Backpacke, mà Lâm Hải Dương có thể chẳng kiêng nể gì mà chơi gái trong giới giải trí chính là vì có anh rể làm chỗ dựa.
Bình thường chỉ cần Lâm Hải Dương ra tay thì chuyện gì cũng suôn sẻ, nhưng không ngờ sẽ thất bại trong tay Đường Hạ Linh, hơn nữa lại còn thất bại trước mặt mọi người nữa chứ.
"Loại người này đã thối nát lắm rồi.
Anh ta thật sự cho rằng người phụ nữ nào mình đều có thể trêu chọc."
Đường Hạ Linh cũng không để ý đến sự lo lắng của Tống Bình An.
Trong phút chốc, vẻ mặt của Lâm Hải Dương rất đặc sắc, lúc thì đỏ, lúc thì xanh, lúc thì đen thui như gan heo vậy.
"Cô Đường à, đạo diễn Lâm khen ngợi cô thì cô cứ ngoan ngoãn mà chấp nhận là được rồi, chống đối như thế là không biết điều lắm rồi đấy nhé?"
"Cho mặt mũi lại còn không cần.
Mấy hôm trước còn giành trai với chị gái mình, cô cho rằng mình thanh cao lắm à?"
Những nữ nghệ sĩ mà lúc nãy bị Đường Hạ Linh nói đểu giờ đang tức giận trách mắng cô.
Đường Hạ Linh nhìn mấy người đó với vẻ lạnh lùng: "Tôi cũng không có chỉ mặt gọi tên, nếu như các cô muốn tự nhận thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác."
"Hừ, Đường Hạ Linh, cô thật sự cho rằng tôi không dám làm gì cô à? Cô phải biết là dựa vào khả năng của tôi thì muốn cô mất việc cũng chỉ là một cái búng tay mà thôi.
Bây giờ tôi cho cô thêm một cơ hội nữa,mau xin lỗi tôi rồi ngoan ngoãn ngủ với tôi một đêm.
Xong chuyện thì tôi sẽ bỏ qua vụ cô chống đối tôi.
Còn nếu không thì ngày mai cô và bạn cô đợi thư sa thải đi là vừa!"
Sau khi vẻ mặt của Lâm Hải Dương biến đổi một lúc lâu thì rốt cuộc cũng vạch mặt trước tất cả mọi người, anh ta trực tiếp uy hiếp Đường Hạ Linh..