Words
Bầu không khí bên trong xe bỗng trở nên hơi tế nhị.
Ngô Vĩnh Tuân đang lái xe ở phía trước đã không nhịn được phải bật cười, cả bờ vai cứ run lên thể hiện rõ là không thể kìm nén nổi nữa.
Nếu không phải Lục Chấn Nam nhìn anh ta qua gương chiếu hậu như muốn ăn tươi nuốt sống để cảnh cáo thì sợ là anh ta còn càng không kiêng nể gì hơn.
Đôi gò má của Đường Hạ Linh ửng đỏ, ngay cả cần cổ duyên dáng cũng có màu hồng nhạt.
Ánh mắt của Lục Chấn Nam bỗng sâu thêm, anh nói: "Em đừng lo lắng, tôi không thích lợi dụng người khác lúc khó khăn.
Nếu em chưa sẵn sàng thì tôi sẽ không chạm vào em."
Những lời này vừa để giúp cô bớt bối rối cũng vừa là một câu cam kết của anh.
Đường Hạ Linh nghe xong thì lập tức cảm thấy nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Cô nhìn Lục Chấn Nam với vẻ biết ơn, lần đầu tiên cô nhận ra lựa chọn kết hôn với anh thật sự là một quyết định đúng đắn.
Anh là người quân tử, đã nói sẽ không chạm vào cô thì chắc chắn sẽ không chạm vào!
Sự tin tưởng này xuất phát từ cách làm người của Lục Chấn Nam.
Anh khác với Vi Khiết Bảo.
Vi Khiết Bảo là loại người nói được nhưng không làm được, rõ ràng đã đồng ý là sau khi kết hôn sẽ không chạm vào cô nhưng trước khi kết hôn anh ta lại nhiều lần ám chỉ đến việc muốn làm với cô ở trên giường.
Nhưng Lục Chấn Nam thì ngược lại, anh rõ ràng có thể sử dụng quyền lợi của mình nhưng lại nói là sẽ không ép buộc cô, thậm chí còn đồng ý cho cô thời gian để chuẩn bị.
Đường Hạ Linh không khỏi cảm thấy vui mừng, thật may khi có thể kết hôn với anh.
"Cảm ơn anh, anh Lục!"
"Không cần khách sáo."
Trong lúc hai người nói chuyện thì cũng đúng lúc xe dừng lại, Lục Chấn Nam liếc mắt nhìn ra ngoài cửa xe: "Chúng ta đến nơi rồi."
Đường Hạ Linh cũng nhìn theo anh ra bên ngoài, cô không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Xe dừng trước cửa một nhà hàng có tên "Dải Ngân Sa".
Khu này ở vùng ngoại ô thành phố, nhà hàng được xây dựa vào núi, diện tích khá rộng nên tầm nhìn cũng thoáng đãng, xung quanh có rất nhiều khu nghỉ dưỡng và khách sạn.
Bên trong nhà hàng được trang hoàng rất lộng lẫy, không gian rộng rãi, phía sau còn thiết kế một đài thiên văn cao cấp, trong lúc khách hàng dùng bữa thì vừa có thể ngắm thành phố về đêm cũng có thể tận hưởng vũ trụ mênh mông ngoài kia.
Do đó nhà hàng "Dải Ngân Sa" khá nổi tiếng ở thành phố Việt Thanh, bình thường nếu khách hàng muốn đến đây dùng bữa thì phải đặt trước một tháng, đây cũng là nơi mà khá nhiều người có tiền thích đến.
"Đi thôi."
Không biết Lục Chấn Nam đã xuống xe từ bao giờ, còn rất ga lăng vòng qua bên này để mở cửa xe cho cô.
Đường Hạ Linh cúi đầu bước xuống, không kìm được hỏi anh: "Đáng nhẽ anh nên nói cho tôi biết chúng ta đến nơi này để tôi còn đổi một bộ quần áo khác."
Lục Chấn Nam đánh giá cô một lượt rồi bình tĩnh đáp: "Bà xa vốn đã quyến rũ sẵn rồi nên mặc gì cũng đều rất ưa nhìn, mặc như này là được rồi."
Mà anh cũng không nói dối.
Vốn dĩ từ khi sinh ra Đường Hạ Linh đã là một cô gái xinh đẹp, con người cô mang đậm phong cách của thành phần trí thức, phong thái nền nã, trong sáng không vương chút dục vọng, hơn nữa cô có vóc người cân đối, gu thời trang cũng rất cao, nên dù là mặc quần áo công sở thì vẫn lộng lẫy khiến người khác rung động.
Đường Hạ Linh khẽ ngẩn người, rồi bật cười: "Không nhìn ra là anh vậy mà cũng biết khen ngợi người khác."
Đây là lần đầu tiên cô nở nụ cười sau một loạt biến cố xảy ra.
Lục Chấn Nam cũng có hơi bất ngờ, bất ngờ vì sau khi kết hôn có thể khai quật được năng lực khen ngợi người khác của bản thân!
Cũng may là vừa nãy chỉ có hai người ở đây, chứ nếu để đám bè chứ không phải bạn kia nghe thấy thì chỉ sợ là bọn họ lại ngạc nhiên đến há hốc mồm mất!
Hai người cùng nhau đi vào nhà hàng, Lục Chấn Nam có bao trọn một góc ở gần đài thiên văn, bây giờ đã được bày biện tinh tế.
Không lâu sau khi hai người ngồi xuống thì bếp trưởng đã đẩy xe đồ ăn đến rồi bày ra bàn, có vài nghệ sĩ violon mặc lễ phục đứng song song nhau sau đó cùng tấu một bản nhạc du dương trầm bổng.
Hoa tươi, nến đỏ, rượu ngon, âm nhạc và hơn thế nữa đó là tình cảm đong đầy.
Sau khi bị bầu không khí này cảm hóa, Đường Hạ Linh mới nhận ra những tủi nhục, đau khổ và u sầu cô phải chịu đựng ban ngày bây giờ đã biến mất lúc nào không hay mà thay vào đó là cảm giác vô cùng ngạc nhiên.
"Những món này không biết có hợp khẩu bị của bà xã không?"
Trong lúc dùng bữa, Lục Chấn Nam bỗng hỏi Đường Hạ Linh câu này.
Đường Hạ Linh đang nhai thịt bò, cô khẽ gật đầu đáp: "Rất hợp khẩu vị của tôi.
Gan ngỗng ướp tương, canh la tống, sườn bò hun khói phong cách Châu Âu, bít tết bò, món tráng miệng vị hương thảo đều là những món tôi thích ăn nhất..." Ngừng lại một chút rồi cô bỗng liếc mắt nhìn anh với vẻ ngạc nhiên: "Những món này...!đều là do anh chọn sao?"
Lục Chấn Nam nhìn thẳng vào mắt cô, thản nhiên đáp: "Muốn biết những việc này cũng không khó lắm."
Đường Hạ Linh như bị nghẹn lại, chẳng thể nói thêm câu nào.
Cô chẳng thể ngờ được, một người đàn ông lạnh lùng không thích tiếp xúc với người khác như anh lại có thể tỉ mỉ như vậy.
Thậm chí còn biết khẩu vị của cô là gì, hơn nữa anh còn cư xử rất chu đáo.
Mà Vi Khiết Bảo thì chắc chắn không thể làm được việc này, anh ta không bao giờ nhớ được cô thích ăn gì, thích mặc gì và thích xem những phim điện ảnh nào.
Vậy nhưng Lục Chấn Nam lại làm được!
Đường Hạ Linh không biết tâm trạng hiện giờ của mình là gì.
Một người là người mà cô đã đối xử với cả tấm lòng của mình nhưng lại bị anh ta nhẫn tâm chà đạp cô dưới chân, khiến cô tàn tạ xơ xác.
Một người là người cô vừa mới lấy làm chồng chưa đến một ngày, nhưng lại làm được những việc mà Vi Khiết Bảo cả đời cũng chẳng làm nổi.
Có lẽ người đàn ông này cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài mà ngược lại anh rất chu đáo.
Điều này có thể thấy được từ việc anh bảo sẽ không chạm vào cô, rồi cả việc anh biết cô thích ăn cái gì.
Đường Hạ Linh thậm chí còn nghi ngờ, anh xuất hiện vào chiều này là để giúp cô thoát khỏi nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đường Hạ Linh bỗng trào lên một sự ấm áp vô hình: "Anh Lục, cảm ơn anh!"
Lục Chấn Nam khẽ cau mày, có vẻ không thoải mái với xưng hô xa lạ của cô, anh đáp: "Cảm ơn cũng được nhưng bà xã đổi xưng hô trước đi."
"À...!đổi thành gì đây?"
Não của Đường Hạ Linh vẫn chưa kịp tiếp nhận thông tin.
Lúc ở trên xe ban nãy, Lục Chấn Nam có gọi cô là bà xã, cô cũng suy nghĩ xem nên gọi anh là gì.
Nhưng cũng không nghĩ ra được từ nào thích hợp nên chỉ đơn giản là chuyển từ tổng giám đốc Lục sang anh Lục mà thôi.
Cuối cùng thì không ngờ là chưa tới một tiếng đồng hồ sau, Lục Chấn Nam đã chủ động nhắc đến chuyện này trước.
"Em thử gọi tên của tôi xem." Anh tốt bụng đưa ra cho cô một gợi ý.
Đường Hạ Linh mở to mắt, nghĩ ngợi trong chốc lát rồi thăm dò: "Chấn Nam?"
"Không đủ thân mật, nhưng tôi sẽ để em thích ứng dần."
Gương mặt của Lục Chấn Nam lộ ra vẻ hài lòng..