Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Cái bóng thứ tư
Có lẽ là do ảnh hưởng của tâm lý, Võ Hạ Uyên cảm thấy những người phụ nữ trong mấy bức ảnh này đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô xoa xoa cánh tay, nhìn từng bức, từng bức một.
Võ Hạ Uyên đếm đại khái một lần, có mười ba người phụ nữ, trong số đó còn chưa bao gồm cái tủ bếp cuối cùng.
‘Võ Hạ Uyên đứng thẳng dậy, chỉ liếc nhìn cái tủ bếp cuối cùng kia một cái, nhưng một ánh nhìn như vậy thôi đã khiến cô như bị sét đánh.
Hồi nhỏ, Võ Hạ Uyên bị đưa vào cô nhỉ viện, nhưng sau khi về nhà họ Võ thì Võ Đức Duy đã cho cô xem ảnh chụp của ba mẹ, mà người phụ nữ cuối cùng đứng trong tủ kính, nở nụ cười rạng rỡ trên ảnh đó, không phải chính là mẹ ruột của cô sao?!
Thất thần mất mấy giây, Võ Hạ Uyên lập tức đi tới cầm ảnh chụp lên, nhìn kỹ lại một lần, đúng là mẹ cô không sai.
Sao ảnh của mẹ cô lại xuất hiện ở đây?
Nghĩ sâu thêm một chút, Võ Hạ Uyên nhất thời lạnh cả sống lưng.
‘Võ Hạ Uyên hít sâu một hơi, cảm thấy ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên thân mình như cũng mang theo hơi lạnh. Cô bước nhanh rời khỏi phòng, tìm được Phan Minh Anh ở trong phòng khách.
Phan Minh Anh đang cắt tỉa hoa, thấy vẻ mặt của Võ Hạ Uyên bất thường, cô ta hơi nhíu mày: ‘Làm sao thế?”
“Phan Minh Anh, cô thành thật nói cho tôi biết đi, đến cuối cùng, những người phụ nữ trên ảnh đó ra sao rồi?” Võ Hạ Uyên khàn giọng hỏi.
Phan Minh Anh nghe vậy, cẩn thận nhìn quanh một vòng, ý bảo mấy người giúp việc đi ra ngoài cả đi, rồi mới nhẹ giọng mở miệng: “Sao đột nhiên lại nghĩ tới chuyện này?”
“Cô có thể nói sự thật cho tôi biết không?”
Võ Hạ Uyên rất bức thiết muốn biết.
Phan Minh Anh cắm hoa hồng đã cất xong vào bình, vẻ mặt lạnh nhạt: “Trước đây tôi vẫn luôn sống bên cạnh Tô Vân Phương, điều này cô biết mà. Tôi rất ít có liên hệ với ông ta. Cụ thể thì cũng không rõ ràng lắm, nhưng tình cờ có nghe một người giúp việc từng nói, đã đến nơi này, một là chết, hai là điên, nếu không thì không thể nào rời đi được”
Trong đầu Võ Hạ Uyên như có thứ gì nổ tung ra ầm ầm. Gô ù tai mất một hồi lâu rồi mới nghe được giọng nói của Phan Minh Anh mơ hồ vang lên: “Cô yên tâm đi, chắc chắn Trương Tấn Phong đang tranh thủ từng giây từng phút để tìm kiếm cô. Nếu anh ta thật sự đến được đây, tôi có thể giúp cô ra ngoài.”
Võ Hạ Uyên đờ đẫn nói: “Cảm ơn”
Phan Minh Anh muốn đỡ Võ Hạ Uyên một cái, nhưng lại bị đối phương đột ngột né tránh.
Cô ta sửng sốt một chút, nhưng cũng không giận: “Tự cô hãy cẩn thận mọi chuyện đi. Ông †a không thể nào cứ không đụng vào cô mãi được đâu.”
Câu nói cuối cùng này đã kéo Võ Hạ Uyên quay về hiện thực. Bỗng nhiên, cô nghĩ tới một cách.
Phan Hựu Minh không sống hẳn trên đảo, nhưng cách hai ngày sẽ trở về một lần, lần này cũng không ngoại lệ. Chiều tối, một đám người giúp việc nhẹ giọng hô: “Xin chào ngài.”
Tay Võ Hạ Uyên run lên, suýt chút nữa đã ném đũa đi.
Phan Hựu Minh lập tức đi tới bên cạnh Võ Hạ Uyên, một bàn tay đặt lên vai cô: “Thanh đang ăn gì thế?”
Võ Hạ Uyên ngẩng đầu, nhìn thấy sự điên cuồng và si mê nơi đáy mắt của Phan Hựu Minh bắt đầu trở nên nồng đậm hơn từng chút một.
Cô mỉm cười Ngay lập tức, Phan Hựu Minh bị rút hết cả linh hồn, cẩn thận dè dặt nói: “Thanh?”
‘Võ Hạ Uyên từng thấy người phụ nữ trên bức vẽ. Cô đã bắt chước nụ cười đó. Cô nghĩ Phan Hựu Minh cố chấp với “Thanh” như thế, khi vẽ ra nhất định là dáng vẻ mà ông ta cho là đẹp nhất Quả nhiên có hiệu quả.
“Anh theo em qua đây.” Võ Hạ Uyên đứng dậy, trong lòng vẫn run sợ. Phan Hựu Minh như một con rối bị giật dây mà đi theo sau lưng cô, trên mặt là nụ cười dịu dàng nhất.
Khi tới cửa căn phòng ảnh chụp kia, Phan Hựu Minh bỗng đè cửa phòng lại, giọng điệu lo lắng: “Thanh à, vì sao chúng ta lại phải đến đây?”
“Anh đừng sợ, em biết hết rồi” Võ Hạ Uyên đẩy tay Phan Hựu Minh ra, nhẹ giọng nói: “Em không trách anh”
Lời nói này giống như thuốc an thần. Phan Hựu Minh ngoan ngoãn buông ra, đi theo Võ Hạ Uyên vào trong ‘Võ Hạ Uyên đi tới trước ảnh chụp của mẹ cô, trầm giọng hỏi: “Đây là ai? Anh còn nhớ không?”
Phan Hựu Minh nhìn chăm chằm bức ảnh một hồi, đầu tiên là chậm rãi nhíu mày, rồi lại mỉm cười nhẹ: “Còn nhớ, đây là hình bóng thứ tư của Thanh. Cô ấy giống Thanh nhất” Phan Hựu Minh nói những lời khiến Võ Hạ Uyên lạnh thấu tận xương, ông ta đưa tay lên vuốt ve tấm ảnh: “Nhất là dáng vẻ lúc làm nũng này, đúng là giống thật đấy. Anh nhìn qua một cái đã nhớ mãi không quên suốt một hồi lâu.”
“Ông đã làm gì bà ấy rồi?” Võ Hạ Uyên gắn từng chữ.
“Hả?” Phan Hựu Minh như đang lơ đãng.
“Tôi hỏi, ông đã làm gì bà ấy rồi?” Giọng điệu Võ Hạ Uyên trở nên nặng hơn.
Phan Hựu Minh vẫn cười như cũ. Một lát sau, ông ta gỡ khung ảnh xuống đưa tới trước mặt Võ Hạ Uyên, trong mắt không hề có nửa phần si mê và điên cuồng, mà là vô cùng sáng rõ, thậm chí con ngươi còn mang theo sự lạnh lẽo: “Cô có quan hệ gì với người này?”
Bàn tay Võ Hạ Uyên buông thống bên người đột nhiên nắm chặt lại. Phan Hựu Minh tỉnh rồi.
“Nếu tôi không phối hợp, cô tưởng cô có thể moi thông tin từ miệng tôi sao?” Phan Hựu Minh hơi tái mặt vì giận, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt ông ta cũng giống như ánh sáng trên lưỡi dao, khiến ngũ quan ông ta lập tức trở nên sắc bén.
“Ồ. Rõ ràng là tỉnh táo, lại thà sa vào trong mộng cũng không muốn đối diện với sự thật sao?” Võ Hạ Uyên cười nhạo: “Đáng thương đến vậy à?”
“Cô gọi như vậy là đáng thương?” Phan Hựu Minh híp mắt.
“Nếu không thì sao?” Võ Hạ Uyên đầy vẻ khiêu khích: “Thanh đi đâu rồi? Ông đã làm gì người ta rồi?”
Câu này giống như đã ấn vào một công tắc, tia sáng sắc lạnh trong mắt Phan Hựu Minh chợt lóe, đột nhiên ra tay!
Một bàn tay to bóp chặt lấy cổ họng Võ Hạ Uyên, cô vừa liều mạng giấy giụa vừa giành lấy khung ảnh của mẹ mình về tay. Không khí dần trở nên loãng hơn, sau đó cô bị ông ta ném sang một bên. Tiếp theo chính là một trận đấm đá như đá tảng trút xuống.
Võ Hạ Uyên căn răng nhãn nhịn. Cô hít vào mấy hơi, sau đó kéo tấm vải trắng bên cạnh tay mình xuống, gương mặt của Thanh thình lình xuất hiện!
“Tiếp tục đi! Thanh đang nhìn ông đấy!” Võ Hạ Uyên quát.
Phan Hựu Minh chợt ngưng lại. Ông ta giữ nguyên động tác muốn đá Võ Hạ Uyên, nhưng sau đó chậm rãi thu lại, rồi trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị, đi từng bước về phía bức vẽ: “Thanh…
“Ông đã giết bà ấy!” Võ Hạ Uyên bình tĩnh thấp giọng nói: “Ông đã giết Thanh!” Nếu.
không phải tự tay giết chết người phụ nữ mình yêu thương nhất thì làm sao lại đến mức điên rồ mấy năm nay?
“Không phải tôi! Tôi không có!” Phan Hựu Minh ôm bức tranh gào thét: “Tôi yêu cô ấy như vậy, rõ ràng tôi yêu cô ấy như vậy. Nhưng vì sao… vì sao cô ấy lại thích người đàn ông khác? Còn sinh con dưỡng cái cho người đàn ông đó? Vì sao?”
Trong lòng Võ Hạ Uyên lạnh xuống, không dám tưởng tượng rốt cuộc Phan Hựu Minh đã làm gì. Cả người cô đều đau, vịn vào tủ kính mà đứng lên. Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Võ Hạ Uyên nhìn xung quanh, thấy trên chiếc bàn nhỏ có đặt một bức tượng trang trí bằng đồng. Cô không hề nghĩ ngợi, cầm bức tượng lên trực tiếp đập vào đầu Phan Hựu Minh!
Phan Hựu Minh trợn trừng mắt nhìn về phía Võ Hạ Uyên, sau đó trên trán tuôn ra một dòng máu, cuối cùng ngã ‘rầm” một tiếng xuống đất.
Cửa phòng bị đẩy ra, nhận lấy ánh mắt khiếp sợ của Phan Minh Anh và đám người giúp việc, Võ Hạ Uyên ném tượng đồng đi, nhẹ nhàng thản nhiên nói: “Yên tâm, lực tay tôi có chừng mực, chưa chết đâu”’ Chỉ là đập chưa thoải mái, cái tên điên này!