Chương : Muốn Tiền? Không Cho.
Phùng Huy Hoàng cách cánh song sắt nhìn Phùng Ngọc Chỉ tràn đầy kỳ vọng: “Chị!
Chị ơi chị phải cứu em!”
“Cứu cứu cứu! Tôi cứu cậu bao nhiêu lần rồi? Cậu gây phiền phức cho tôi bao nhiêu lần rồi? Cậu thiếu chút nữa là hủy đi Phong Thiên cậu có biết không? Bên chỗ Trương Thiên Định cậu bảo tôi làm sao giao phó đây?”
Phùng Ngọc Chỉ tức đến hốc mắt cũng đỏ lên rồi, bà ta dùng tay bấm một bên trán, điều chỉnh lại thái độ: “Bây giờ chỉ còn một cách giải quyết thôi, số tiền đó đâu? Trả đây cho chị, tôi đi vá lại cái lỗ mà cậu đã đục thủng, coi xem có thể giảm nhẹ hình phạt không”
Phùng Huy Hoàng liếm liếm đôi môi khô khốc của mình nói: “Tiền… Tiền hết rồi”
“Hết rồi?” Phùng Ngọc Chỉ mở to đôi mắt: “Tiền nhiều như thế, sao mà hết được?”
“Em, em..” Phùng Huy Hoàng lấm bắp nói: “Em tính đầu tư vô đó, rồi thẳng lại, thời gian đó tay của em đặc biệt hên!”
“Cậu đi đánh bạc hả?” Phùng Ngọc Chỉ bị chọc tức đến nổi huyết áp tăng cao, Phùng.
Huy Hoàng nói là bù lỗ cho công việc làm ăn bên ngoài, Phùng Ngọc Chỉ còn cho là anh ta tạm ứng chỉ trước, tiền nhật định là chưa dùng hết, ai ngờ được…
“Được, tôi không quản cậu nữa!” Phùng Ngọc Chỉ đứng dậy, nghiêm khắc nói: “Cậ biết sớm muộn gì cảnh sát cũng sẽ điều tra ra được số tiền đó đã đi về đâu? Đến lúc đó tôi làm sao mà đảm bảo cho cậu? Cậu lấy tiền mồ hôi nước mắt của Thiên Định đi hoang phí, cậu có xứng đáng với tôi không, xứng đáng với Thiên Định không “Em sai rồi! Em sau này sẽ không dám nữa đâu! Em không thể ở trong này được, chị hãy nhìn em đi! Mẹ trước lúc chết đã dặn dò chị phải chăm sóc em thật tốt, em là em trai ruột của chị đó!”
Phùng Ngọc Chi im lặng nhắm mặt lại, trong lòng một trận đau nhói: “Tôi không có nhiều tiền như thế, cậu bảo tôi làm sao cứu cậu đây?”
“Chị..” Phùng Huy Hoàng đảo mặt một vòng. “Trương Tấn Phong có tiền mà”
“Nó thiếu chút nữa là cắt đứt quan hệ với ông cụ!” Phùng Ngọc Chỉ phẩn nộ nói: “Nó chỉ giúp Phong Thiên vượt qua khó khăn lần này, nhưng lỗ thủng công quy đó vẫn tồn tại!”
“Chị, nếu nó không cho, số tiền này xoay xoay vòng vòng, không phải vẫn vào tay của chị hay sao?” Phùng Huy Hoàng hạ thấp giọng xuống, khiến cho Phùng Ngọc Chi bất giác nổi hết cả một lớp da gà.
“Ý cậu là sao?”
“Chị, không phải tim của Trương Tấn Phong không tốt sao?” Phùng Huy Hoàng tâm mắt hiện lên ngọn lửa ma quỷ: “Chị, nếu muốn tương lai Trương Thiên Định thuận lợi, vững chắc, Trương Tấn Phong nhất định phải biến mất, chị phải vì Thiên Định mà mưu tính một phen, chị phải nhẫn tâm lên!”
Phùng Ngọc Chỉ sợ run cả người nói “Nhưng vẫn còn có Võ Hạ Uyên cùng con của cô ta…”
“Đồng thời ông Trương vẫn còn sống, đến lúc đó cô nhi quả phụ, làm sao mà đấu nổi chúng ta?” Phùng Huy Hoàng dụ dỗ: “Chị, chị thử nghĩ xem sản nghiệp bất động sản đó, nếu đều rời vào trong tay của Thiên Định, chúng ta ai cũng không cần chịu oan ức nữa, đây đều là Trương Tấn Phong nợ chúng ta, nợ anh rể”
Chỉ mấy câu nói đã khiến cho Phùng Ngọc Chi nghe xong kiệt sức vô cùng, cô né tránh †ầm mắt của Phùng Huy Hoàng, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài: “Cậu ngoan ngoãn ở lại đây đi, tôi về suy nghĩ thêm đã”
Ba Trương mấy ngày này đã xuất viện, là do Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên đích thân đón người.
Vì để cho Ba Trương vui vẻ một chút, Võ Hạ Uyên còn đặc biệt dẫn theo Bào Ngự, trẻ con suốt trên đường đi cứ gọi “Ông nội ông nội”, quả nhiên nịnh Ba Trương vui vẻ cười tươi như hoa nở.
Cho đến khi sắp đến nhà chính của nhà họ Trương, Ba Trương mới buông đứa nhỏ xuống, từ kiếng chiếu hậu nhìn Trương Tấn Phong, thấp giọng nói: “Không phải ba cố ý làm khó con, Thiên Định là cháu ruột của con, là cô nhỉ do anh con để lại, đều là nhà họ Trương, con nên giúp đỡ một chút”
Trương Tấn Phong không để tâm lắm: “Con biết rồi”
Phùng Ngọc Chỉ đã ở trước cửa chờ đón, thấy Ba Trương quay về lúc thì kêu người làm pha tra lúc lại nói đầu bếp chuẩn bị đồ ăn trưa, Trương Trúc Phương thấy cảnh này liền trợn mắt lên nhìn.
Trên bàn cơm, chỉ có tiếng của Bào Ngư ngây thơ luyên thuyên.
Bữa cơm này sao khi sắp ăn xong, Phùng Ngọc Chỉ đột nhiên nâng ly rượu lên, cùng.
Trương Tấn Phong nói: “Trương Tấn Phong nè, lần này thật sự cảm ơn cậu, nếu không thì thật sự tôi và Trương Thiên Định không biết phải làm sao nữa”
Trương Tấn Phong nghỉ ngờ lạnh lùng nhìn cô ta, đồng thời không hề có ý định cụng ly nói: “Tôi nói rồi, tôi chỉ giúp lần này thôi”
Phùng Ngọc Chỉ cười có chút ngượng ngùng nói: “Cũng đúng, làm sao có thể làm phiền cậu mãi chứ?”
Im lặng nhìn Phùng Ngọc Chi, biết chắc người phụ nữ này chưa nói hết.
Quả nhiên, Phùng Ngọc Chỉ Tiếp lời: “Trương Tấn Phong nè, lần này công ty bị thiệt hại không nhỏ, cậu có thể cho chúng tôi mượn chút tiền hay không? Đương nhiên, sau này nhất định trả!” Cô ta nói xong còn liếc nhìn Ba Trương một cái, ông cụ đang nghe, không tin cậu ta sẽ từ chẫ Trương Tấn Phong nhíu mày: “Thiếu một nghìn tỷ đúng không? Không sao, tôi đã nói với Trương Thiên Định rồi, cứ dựa theo mô hình hoạt động mới mà chúng tôi đã thiết lập tiếp tục hoạt động, bù lại lỗ hổng chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
“Nhưng mà… Nhưng mà trực tiếp bù vào không phải là đơn giản hơn sao?” Phùng Ngọc Chi không từ bỏ. “Tôi đã đồng ý ra tay giúp đỡ nhất định sẽ không nuốt lời, có rất nhiều thứ Trương Thiên Định phải tự mình học hỏi.
Ba Trương gật gật đầu: “Ừ, cái này không sai, làm ăn kinh doanh mà cũng có đôi lúc bị lỗ vốn, nhưng bù lỗ rồi mà lại kiếm được tiền đó mới là bản lĩnh, Tấn Phong, con đào tạo Thiên Định nhiều hơn nha”
Trương Tấn Phong nhẹ nhàng gật đầu.
“Ba..” Phùng Ngọc Chi khổ sở nói: “Thiên Định dạo gần đây rất mệt, nếu cứ tiếp tục thế này.
“Làm ăn ai lại không mệt?” Ba Trương nghiêm khắc nhìn Phùng Ngọc Chỉ nói: “Khó khăn của Phong Thiên, Tấn Phong đã bảo đảm sẽ giúp sức vượt qua, sao con cứ phải muốn một nghìn tỷ vậy hả?”
Phùng Ngọc Chỉ làm sao dám nói, chỉ khi một nghìn tỷ sổ sách được bù lại, Phùng Huy Hoàng mới được giảm nhẹ hình phạt.
Phùng Ngọc Chỉ nhận thức được liền nhìn qua Trương Tấn Phong, phát hiện đối phương cười như không cười trừng mắt nhìn mình, Phùng Ngọc Chỉ đầu óc “Ong” một tiếng, đúng rồi, Trương Tấn Phong nhất định là đã biết hết mọi chuyện rồi. Biết cô muốn lấy tiền để cứu Phùng Huy Hoàng, anh cố ý.
Tay của Phùng Ngọc Chỉ đặt trên bàn khẽ rung lên, trong lòng oán hận như nước lũ vỡ đê mà dâng trào.
Dạo này Trương Tấn Phong thường xuyên về nhà chính, một là do con trai nhiều khi sẽ ở lại bên ông cụ, hai là do cần phải cùng Trương Thiên Định thương lượng một số vận hành hệ thống cơ bản, anh phải ở trước mặt Ba Trương, quy định như thế nào làm ra sao đều liệt kê ra rõ, để tránh cho Phùng Ngọc Chỉ tìm chỗ hở để mở miệng phần trần.
Nếu không phải Phùng Ngọc Chỉ là vợ của anh trai anh ta, Trương Tấn Phong sẽ không nhịn đến bây giờ.
Đi lại đi lại nhiều lần, Trương Tấn Phong phát hiện ra một chuyện không đúng.
Hoa Thục Dược trong sân đã được cắt bỏ, và trồng hoa Thủy Tiên, vừa xuống xe đã ngửi thấy mùi thơm của hoa Thủy Tiên.
Mùi hương của loài hoa này anh rất quen thuộc, vì mẹ anh thích nhất là hoa Thủy Tiên.
“Là Ba muốn ngắm hoa Thủy Tiên?”
Trương Tấn Phong hỏi Ba Trương.
Ba Trương xua xua tay: “Không phải, là chị dậu con trồng đó, nó nói người cũng đã ra đi lâu như vậy rồi, cũng nên ở nhà chính lưu lại chút gì đó mà mẹ còn thích, ba ngửi ngửi, cũng thơm lắm, sở thích giống y như mẹ con lúc còn sống.
Trương Tấn Phong còn cho đây là cách mà Phùng Ngọc Chỉ nghĩ ra để lấy lòng ông cụ, chỉ lạnh lùng cười một tiếng, cũng không để trong lòng.
Nhưng anh ta không thích mùi hương này, vì ấn tượng dịu dàng của người phụ nữ đó lấp lúc lại ẩn hiện trong đầu anh.
Đợi đến khi lần thứ hai lại về đây, hình ảnh của mẹ anh đã được treo khắp tường, vừa vào đã nhìn thấy hình ảnh gương mặt cười của bà ấy, Trương Tấn Phong trong lòng rung lên “Ai làm thế?” Anh lạnh lùng chất vấn.