Chương : Vợ chồng đoàn tụ
‘Võ Hạ Uyên sống đến tận lúc này, tất cả sự ác độc của cô đều chỉ dành cho Hạ Lam.
Hạ Lam nghiêng người ngã vào trong đống đổ nát, hai mắt đỏ bừng, sau đó ngã trên mặt đất kêu to.
‘Võ Hạ Uyên lạnh lùng nhìn cô ta, một lúc lâu sau mới quay người lại: “Phùng Bảo Đạt, chúng ta về thôi.”
“Võ Hạ Uyên! Ta tiêm thuốc độc cho con trai ngươi, nhưng người đồng ý là Đàm Huy Tuấn, thủ phạm thật sự là…”
“Tôi biết!” Võ Hạ Uyên khẽ đảo mắt, cắt ngang sự cuồng loạn của Hạ Lam, nếu như: tên của Châu Ninh Yến xuất hiện vào lúc này thì tình cảnh của Nguyễn Thu Thu có hơi lạ một chút. Mặt Võ Hạ Uyên lạnh lùng, nói: “Yên †âm. Tôi phải thanh toán từng người một.”
Hạ Lam oán hận nhìn cô.
‘Vẻ mặt Võ Hạ Uyên trở nên bình tĩnh, quay lại khách sạn, là hai năm trước, có đánh chết cô cũng không nghĩ mình sẽ đến tận cửa mà khiêu khích.
“Thưa bà chủ, đến rồi” Phùng Bảo Đạt thì thầm, giọng điệu mang theo ý cười.
Võ Hạ Uyên không biết, khi nhìn lên, cô nhìn thấy dáng một dáng người cao ráo, mặc quần tây đen và áo trắng, khoác áo nâu nhạt bên ngoài, khí chất lạnh lùng và tao nhã.
Khuôn mặt của người đàn ông vẫn lạnh lùng như cũ, không hề có biểu cảm gì. Cứ như anh ấy không thuộc về thế giới này, nhưng khi anh nhìn thấy Võ Hạ Uyên, khoé miệng của Trương Tấn Phong cong lên, tâm trạng trở nên vui vẻ.
Trái tim của Võ Hạ Uyên đập như trống, nếu không gặp anh cô còn có thể tạm thời kìm nén nỗi nhớ, nhưng hiện tại người mà cô ngày nhớ đêm mong đang ở ngay trước mặt. Võ Hạ Uyên bước trên đôi giày cao gót mười phân, chạy tới trước mặt của Trương Tấn Phong.
Không hề ung dung tự tại, cô như một cô gái trẻ mới biết yêu, cuối cùng cũng được nhìn thấy người yêu của mình.
Trương Tấn Phong khẽ nhíu mày, bước nhanh về phía Võ Hạ Uyên, đồng thời nhẹ giọng mắng: “Đừng chạy!”
Nhưng lúc ôm Võ Hạ Uyên, anh dùng sức hơn bao giờ hết.
Trương Tấn Phong ngửi được mùi thơm quen thuộc, hết lần này tới lần khác vuốt ve mái tóc đen óng của Võ Hạ Uyên: ‘Anh nhớ em đến chết rồi”
Phùng Bảo Đạt đứng quan sát ở cách đó không xa, mỉm cười.
Trương Tấn Phong đi theo Võ Hạ Uyên về khách sạn, khi hai người vào phòng thì như hoà vào nhau, bộ âu phục cao cấp trên người của Trương Tấn Phong nhanh chóng bị cởi bỏ.
Võ Hạ Uyên nhanh chóng chìm vào mê đắm, cô để lại trên lưng của anh từng vệt đỏ, hết vệt này đến vệt khác.
Không biết là đến khi nào, Võ Hạ Uyên bỗng nhiên tỉnh lại từ trong mơ, cô ngay lập tức sờ vào vị trí bên cạnh mình, đến khi chạm được vào một thân thể ấm áp thì Võ Hạ Uyên mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nấy cô mơ thấy mọi thứ đều không phải hiện thực, Trương Tấn Phong vẫn còn ở Trung Quốc.
Võ Hạ Uyên cầm lấy điện thoại, mở màn hình lên xem, đã bốn giờ ba mươi phút sáng, ‘Vẫn còn sớm, cô vừa động đậy liền phát ra tiếng “hừ ~”. Thân thể như muốn rụng rời, tên cầm thú này thật là! Võ Hạ Uyên nhìn chằm chảm vào Trương Tấn Phong, nhưng nhìn thấy người đàn ông đang ngủ ngon, lông mày giãn ra, lộ ra vẻ đẹp trai vô cùng khiến cho Võ Hạ Uyên chỉ biết dùng một tay chống đầu, chăm chú nhìn Trương Tấn Phong.
“Chồng mình đẹp trai quá.” Võ Hạ Uyên thầm nghĩ.
Khi cô mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng.
Xung quanh không có ai và có tiếng nước chảy từ trong phòng tắm.
Sau khi ngủ được một giấc, Võ Hạ Uyên cảm thấy tốt hơn rất nhiều, sau đó cô cầm điện thoại di động lên.
Trên tờ nhật báo địa phương đưa tin nhà họ Hạ đã bị cháy, có một người đã chết, có thông tin cho răng đó là ngôi sao He Mou, ngay lập tức tạo nên sóng gió trên mạng xã hội Nhưng những chuyện này đều sẽ bị lãng quên trong vòng vài ngày, không có ngoại lệ.
Không bao lâu sau thì Trương Tấn Phong bước ra từ phòng tắm, người đàn ông chỉ mặc một chiếc quần lót màu xám nhạt, khoác chiếc áo choàng tắm buông thống trên người, không hề thắt dây lưng, không hề che giấu những đường nét hoàn mỹ trên cơ. Võ Hạ Uyên vô thức che mũi mình lại.
Trương Tấn Phong bị trêu chọc nên cười tủm tỉm, giọng nói của anh hơi nhỏ: “Hạ Uyên, em đừng nhìn anh như vậy, anh không biết nên làm thế nào đâu”
‘Võ Hạ Uyên lúng túng nhìn sang chỗ khác.
‘Võ Hạ Uyên cũng tắm nhanh, sau đó nằm ở trên giường ôm Trương Tấn Phong: “Khi nào chúng ta về nước?”
“Khoảng vài ngày nữa” Trương Tấn Phong nhẹ giọng nói: “Nơi này có một số việc ngoài ý muốn cần phải xử lí”
“Ngoài ý muốn?” Võ Hạ Uyên hơi kinh ngạc, sau đó mới phản ứng lại: “Ý anh là chuyện mua căn hộ à?”
“Một phần thôi” Trương Tấn Phong trâm giọng: “Kỷ Thần Nam là người rất cảnh giác, chúng ta không thế khua chiêng gõ trống mà phát triển. Nhưng may mà căn hộ nhỏ ở nước Nga chỉ cần người đại diện mua là được. Tiền đã được chuyển đi cho mấy công ty thu mua nhà đất”
“Có thể anh và Kỷ Thần Nam sẽ đối đầu nhau một trận hay sao?” Võ Hạ Uyên hỏi.
Trương Tấn Phong lắc đầu: “Không, nhưng có thể chết chung với nhà họ Đàm” Vẻ mặt của người đàn ông vô cùng lạnh lùng: “Số tiền ít ỏi này đối với anh không là gì nhưng đối với nhà họ Đàm mà nói thì nó chính là tiền cứu mạng.
Chuyện lúc trước em làm như vậy là xong rồi, còn lại cứ để cho anh. “Trương Tấn Phong hôn lên má Võ Hạ Uyên.
Thật ra, những chuyện này Trương Tấn Phong phải xử lý nhanh chóng sạch sẽ, dù sao thì trong tay anh cũng có thực lực.
Nhưng cuối cùng Hạ Lam chỉ là thứ mà Trương Tấn Phong lấy ra cho Võ Hạ Uyên thử rắn độc mà thôi.
Vì người phụ nữ của anh muốn mạnh mẽ nên anh sẽ cho cô đầy đủ thể diện. Nhà họ Nguyễn có thất bại anh cũng không quan tâm.
Nhưng Kỷ Thần Nam… Đáy mắt của Trương Tấn Phong hiện lên sự lạnh lẽo, đã lâu rồi anh chưa từng gặp một người có thế lực sánh ngang với mình.
Nhà họ Nguyễn đã rơi vào tình trạng suy thoái trong hai năm qua và tất cả các sản nghiệp trên danh nghĩa của họ ngoại trừ nước hoa ra thì xem như không tệ.
Kỷ Thần Nam đã nói đến mức tuyệt tình như vậy thì nếu như Châu Ninh Yên không cần mặt mũi nữa thì cô ta sẽ không tiếp tục níu kéo đâu. Cho nên nhà họ Nguyễn bây giờ còn không giữ nỗi mình, đối với những gia tộc nhỏ kia thì chắc chắn là càng không quan tâm.
Nhà họ Đàm là một trong số đó.
Hai anh em nhà họ Đàm không hề có sự nhạy bén trong kinh doanh nên chỉ có thể dựa trên nền tảng sẵn có rồi để họ tự khởi nghiệp, cho dù thua lỗ cũng không sao. Cho nên dù tuổi đã cao nhưng Đàm Huy Tuấn vẫn phải theo dõi thị trường hàng ngày.
Thời gian gần đây, ông ấy thật sự nhìn trúng ba công ty, hai công ty vật liệu xây dựng và một công ty bất động sản. Cả hai đều là những ngành kinh doanh đang được ưa chuộng hiện nay, đều có quy mô và triển vọng, bên kia có vẻ nóng lòng muốn buông tay.
Nên ông ta đã quyết định rất nhanh, đưa ra nhiều điều kiện hấp dẫn lại bày ra tư thế ung dung, chỉ cần chờ đối phương đồng ý. Phùng Bảo.
Đạt muốn tung tin tức này ra cũng tốn không ít tâm tư. Anh ta am hiểu bước tiến lùi của đối thủ, không bao giờ ở thế yếu hơn.
Cứ vậy mấy lần, cuối cùng cũng khiến cho Đàm Huy Tuấn bỏ đi mọi lo lắng mà ký hợp đồng chuyển nhượng, Tất nhiên, không phải Phùng Bảo Đạt xuất hiện khi ký hợp đồng mà là người anh ta tìm đến để ra mặt thay.
Đàm Huy Tuấn vui vẻ bảo hai đứa con trai của Đàm Trung cất kỹ hợp đồng, hỏi thăm người đối diện: “Xin hỏi ông chủ của công ty là ai vậy? Khi nào có dịp thì hẹn nhau dùng bữa cơm”
Bên kia cười như không cười: “Ông chắc chứ?”
“Đương nhiên” Đối với Đàm Huy Tuấn thì có thêm một người bạn thì có thêm một mối quan hệ.
Đầu dây bên kia gật ợ ông chủ của chúng tôi rảnh sẽ liên hệ với ông”
“Vâng, vâng” Đàm Huy Tuấn rất hài lòng.
Sau khi họ rời đi, Đàm Trung nói một cách không chắc chắn: “Ba à, con luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn”
“Con cảm thấy?” Đàm Huy Tuấn tức giận: “Con cảm thấy thì thế nào? Nếu trực giác của con tốt thì ở tuổi này rồi ba còn phải chạy đôn chạy đáo vì tương lai của gia tộc hay sao?”
Đàm Trung ngượng ngùng và không dám nói thêm nữa.
“Nhân tiện, ba nhớ là tuần sau là đám cưới của anh trai con và Phạm Anh?” Đàm Huy Tuấn hỏi.
Đàm Trung vội vàng gật đầu: “Vâng, đúng vậy”
“Thật tuyệt nếu ông chủ này có thể đến kịp đám cưới của anh trai con” Đàm Huy Tuấn buồn bã nói.