Chương : Miễn dịch với đàn ông khác
Mặc dù có rất nhiều loại nước hoa, nhưng sao Phạm Anh có thể dùng loại này được chứ, đây rõ ràng là bản chép tay mà. Võ Hạ Uyên có chút hiếu kỳ, Phạm Anh học cái này từ chỗ nào chứ? Nhưng nhìn dáng vẻ của đối phương, chắc cũng sẽ không nói cho mình.
‘Võ Hạ Uyên nhấp môi, chuyện này cũng không quan trọng Trên đường trở về quán rượu cô có thuận tiện mua vài món bánh ngọt, cô vừa mới cầm lấy thì điện thoại của Trương Tấn Phong đã gọi tới.
“Em đang ở đâu vậy?” Giọng nói của người đàn ông có chút rầu rĩ, rõ ràng là vừa mới tỉnh ngủ.
“Em lập tức trở về đây” Võ Hạ Uyên dịu dàng nói: “Em đang ở ngoài mua chút đồ ăn”
Lúc này Trương Tấn Phong mới hài lòng trả lời một tiếng: “Được”
Sau khi Trương Tấn Phong mua vé máy bay ba ngày sau trở về, Đàm Huy Tuấn đã năm trong bệnh viện, nhà họ Đàm coi như xong, cho dù chỉ là những khoản cần bồi thường cũng có thể móc sạch số tiền còn lại cuối cùng của bọn họ.
Mà tất cả chuyện này cũng đúng như trong dự đoán của Trương Tấn Phong và Lê Đình Cảnh. Nhà họ Đàm bị hai thế lực cùng nhau xâm chiếm đã không còn dư lại thứ gì.
Cùng lúc đó Nguyễn Thu Thu cũng gọi một cuộc điện thoại cho Võ Hạ Uyên. Cô ta thật sự có chút choáng ngợp, thật không nghĩ tới chồng của Võ Hạ Uyên lại lợi hại như vậy.
Đây chính là nhà họ Đàm đó, từng bảo đảm cho Hạ Lam sống lưng ưỡn thẳng tắp, cứ như vậy… không còn nữa sao?
‘Võ Hạ Uyên an ủi Nguyễn Thu Thu: “Chồng tôi công tư rõ ràng, nên sẽ không liên lụy gì đến các cô”
Thật ra thì không phải như vậy, tổng giám đốc Trương tùy hướng nhất định sẽ vạ lây người vô tội. Nhưng hôm nay Hạ Lam đã phải trả một cái giá đau đớn, nhà họ Đàm cũng bị hủy hoại, ngay cả Châu Ninh Yến… Nhất thời còn không nhúc nhích được, bọn họ còn chưa có chuẩn bị chu đáo, vả lại, đến cùng chuyện này có phải do Châu Ninh Yến chỉ thị hay không, cũng không thể chỉ nghe lời nói một phía của Hạ Lam và Đàm Huy Tuấn.
Mà bọn họ gây ra tiếng động lớn như vậy, rốt cuộc cũng kinh động đến Kỷ Thần Nam.
“Trương Tấn Phong đến sao?” Trong phòng yên tĩnh không có ánh sáng, một góc áo khoác của Kỷ Thần Nam rủ xuống đất, càng lộ vẻ tự cao tự đại: “Mấy tên phế vật này, nhà họ Đàm ngay dưới mí mắt tôi mà cũng bị quét sạch”
Anh ta vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí giọng nói còn mang theo chút thương hại, nhưng lại khiến cho những người phía sau đổ mồ hôi lạnh.
“Lấy sinh nhật của tôi làm lý do, gửi cho.
Trương Tấn Phong và Lê Đình Cảnh một tấm thiệp mời” Kỷ Thần Nam nhàn nhạt nói.
“Thưa ông, lỡ như bọn họ… không đến thì sao?”
Kỷ Thần Nam sâu xa khó lường cười một tiếng: “Bọn họ nhất định sẽ đến”
Trương Tấn Phong và Lê Đình Cảnh đều là người thông minh, nếu Kỷ Thần Nam đã biết tất cả, thì bọn họ cũng sẽ không cứu được thể diện này. Nếu không ai cũng đừng nghĩ đến việc thuận lợi rời khỏi nước Nga, chẳng bằng thoải mái đi. Dù sao đây cũng là người nằm quyền của hai dòng họ lớn, chỉ cần Kỷ Thần Nam anh không phải là người điên, cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Võ Hạ Uyên cầm một tấm thiệp mời màu đen, nhẹ nhàng vuốt ve một chút: “Kỷ Thần Nam là muốn lôi kéo các anh, hay là muốn cảnh cáo các anh vậy?”
Trương Tấn Phong nhàn nhạt: “Tóm lại người tới không có ý tốt”
Chẳng biết tại sao Trương Tấn Phong có địch ý vô cũng nặng đối với Kỷ Thần Nam, dường như khi lần đầu tiên nghe đến sự tồn tại của người này thì trong lòng anh đã xuất hiện một vướng mắc.
Tiệc sinh nhật của Kỷ Thần Nam là ra tiếng động rất lớn, lớn đến trình độ nào sao?
Lúc Võ Hạ Uyên nhìn thấy trong đầu bỗng nhiên hiện lên sáu chữ: Khung cảnh lễ hội mùa xuân.
Thật không nói quá chút nào, cả trai lẫn gái đều trang điểm ăn mặc khéo léo, hận không thể san bằng bậc cửa.
Mà Võ Hạ Uyên rất nhanh đã phát hiện, trong đó chiếm đa số là cô gái trẻ tuổi, các cô đều trong giai đoạn đến lúc lập gia đình, cô đột nhiên nhận ra cuộc liên hôn giữa nhà họ Kỷ và nhà họ Nguyễn đã tan vỡ, như vậy thì vị trí bên cạnh Kỷ Thần Nam liền trống, người muốn leo lên vị trí này giống như cá chép vượt sông.
Võ Hạ Uyên quay đầu lại một cái đã nhìn thấy Lê Đình Cảnh được phục vụ dẫn vào, giấy kế tiếp, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo đuôi tôm đứng trước mặt bọn họ: “Hai vị là tổng giám đốc Trương và bà chủ Trương đúng không? Mời theo tôi”
‘Võ Hạ Uyên không hiểu sao lại thấy không thoải mái, cảm giác như mọi hành động của bọn họ đều năm dưới sự giám sát của Kỷ Thần Nam.
Đúng lúc đó, Kỷ Thần Nam nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp trên màn hình, trên mặt không nhìn ra bất cứ biểu cảm gì Cô ấy thật sự không nhận ra mình.
‘Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong đứng ở trong góc của đại sảnh, không lâu sau Lê Đình Cảnh đi đến phía trước: “Sao tôi lại có cảm giác đây giống như Hồng Môn Yến vậy chứ?”
“Cậu hoàn toàn có thể dùng giọng điệu chắc chẳn” Trương Tấn Phong trầm giọng nói.
Lê Đình Cảnh: “Tôi đã nói hợp tác với anh không có kết quả gì tốt mà”
Trương Tấn Phong hừ lạnh: “Khi cậu thuận buồm xuôi gió phân chia tập đoàn nhà họ Đàm hình như ba ngày chưa ăn cơm”
Võ Hạ Uyển: “..” Khi hai người này đứng chung một chỗ chính là viết lớn hai chữ ngây thơ trên đầu.
Đại sảnh lộng lẫy, rượu sâm panh giống như từng chai mở ra không lấy tiền. Những chiếc ly được xếp thành Kim tự tháp, rượu thì được đổ từ trên xuống.
Đúng vào lúc này, Kỷ Thần Nam từ trên lầu đi xuống, trên người anh mặc một chiếc quần dài màu đen và một cái áo sơ mi trắng, không có áo khoác, cúc áo ở cổ không cài.
Làn da dưới ánh đèn càng thêm trắng sáng, tóc hơi dài của người đàn ông được buộc nhẹ bằng băng đô. Trong lúc giơ tay nhấc chân cũng mang theo vẻ ưu nhã khó nói.
Đôi mắt Trương Tấn Phong tối sầm lại, nhìn chăm chú vào Kỷ Thần Nam.
“Anh hỏi em một vấn đề” Tròng mắt Trương Tấn Phong bỗng nhiên nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, trong lòng em có cảm giác thế nào?”
Đầu óc Võ Hạ Uyên mơ hồ: “Không có cảm giác..”
Trương Tấn Phong nhướng mày, hiển nhiên câu trả lời của Võ Hạ Uyên không phải như ý muốn.
Lê Đình Cảnh đúng lúc mở miệng: “Ý người đàn ông của cô là, cô không cảm thấy Kỷ Thần Nam rất khác lạ sao?” Xét cho cùng, theo ý kiến của tổng giám đốc Trương, người có thể đuổi kịp anh ít lại càng ít.
‘Võ Hạ Uyên vẫn không hiểu lắm, mày cau lại, tiếp tục nói: “Em thường xuyên nhìn anh, nên đã miễn dịch với những tên đàn ông khác”
Lần này Trương Tấn Phong cong cong môi.
Lê Đình Cảnh: “..” Văn hóa đạo đức tốt đẹp không cho phép anh trợn trắng mắt.
Trong lúc nói chuyện, đám đông đã nhường ra một lối đi, Kỷ Thần Nam chậm rãi đi tới bên này, tuy tốc độ không nhanh không chậm, nhưng khí thế lại kinh người.
Có thể không kém chút nào so với khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo, ung dung tỉnh táo của Trương Tấn Phong.
Bốn mắt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên hai người đàn ông chính thức gặp mặt.
Người sáng lập ra tập đoàn ET, con cháu đích tôn của nhà họ Trương, Kỷ Thần Nam sớm đã nghe đồn về người này. Nhưng nghe qua một trăm lần cũng không bằng tận mắt nhìn thấy một lân đến chấn động. Bất luận gia cảnh, ngoại hình hay cổ tay cũng là người lợi hại nhất mà anh từng tiếp xúc qua, thì ra vị này chính là chồng của cô…
“Kỷ Thần Nam” Người đàn ông đưa tay ra.
Trương Tấn Phong bắt tay với anh ta: “Trương Tấn Phong”
Không có cảnh tàn sát khốc liệt như trong dự đoán của Võ Hạ Uyên, ngược lại cuộc nói chuyện giữa bọn họ lại vô cùng thuận lợi ấm áp. Thậm chí Võ Hạ Uyên cũng không chen miệng được, cô nhàm chán đứng ở một bên.
Sau đó cô liếc thấy Châu Ninh Yến xuất hiện trong đám đông Hả? Võ Hạ Uyên cau mày, Nguyễn Thành Bân cũng không có ở đây, hình như Kỷ Thần Nam không có mời người nhà họ Nguyễn.
Tia sáng rét lạnh xẹt qua trước mắt, sống lưng Võ Hạ Uyên lạnh toát, cô gần như là theo bản năng túm lấy Trương Tấn Phong.
Người đàn ông mượn sức của cô lé sang một bên, sau đó kêu lên mấy tiếng, Châu Ninh.
‘Yến móc ra từ bên trong ngực một con dao găm, đôi mắt đỏ như máu lao về phía Kỷ Thần Nam.
Võ Hạ Uyên hơi dời tâm mắt.
Châu Ninh Yến tất nhiên không thể nào làm bị thương Kỷ Thần Nam, dao găm thậm chí còn chưa chạm được vào góc áo Kỷ Thần Nam thì cô đã bị người đàn ông tóm cổ.
“Giết tôi sao?” Kỷ Thân Nam nhếch môi “Anh… là anh sao, thật xin lỗi tôi… Khụ Khụ..” Châu Ninh Yến khó khăn thở dốc.
Sát ý hiện lên trong đôi mắt sâu thắm của Kỷ Thần Nam, nhưng anh lại buông Châu Ninh Yến ra, dặn dò người thân tín phía sau: “Vì phòng ngừa cô Nguyễn thất lễ lân nữa, cậu mau dẫn cô ta đi đi”
Không hiểu tại sao, trái tim Võ Hạ Uyên bỗng nhiên nhảy lên một cái, cô cảm thấy Châu Ninh Yến không sống nổi qua ngày hôm nay.