CHƯƠNG 155: TỪ TỪ DỌN DẸP Đùa thôi! Làm sao cô có thể tức giận với trò đùa của hắn? Mai Thùy Hân rất xem thường, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cô rất chân thành: “Không, tôi chỉ nghĩ rằng cuộc sống của anh thực sự khá khó khăn.” Trịnh Thiên Ngọc không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, sững sờ. Rồi cúi xuống và hôn lên trán cô: “Được rồi, không khó lắm đâu, anh cố tình trêu em.” Thứ dịu dàng trong trái tim lạnh giá của Mai Thùy Hân lại gợn lên, ấm lại một chút, cô vội vàng bắt đầu dọn dẹp bàn ăn. Trịnh Thiên Ngọc rất hài lòng và có ý thức nằm trên ghế sofa: “ Mai Thùy Hân, từ từ thu dọn, đừng lo lắng.” Mai Thùy Hân nghiến răng, trong tim rất phiền não. Tại sao không cứng rắn để đuổi hắn đi? Trịnh Thiên Ngọc ăn sạch hết tất cả các món ăn. Mai Thùy Hân đặt bát đĩa bẩn vào bồn rửa và đeo găng tay bắt đầu rửa. Trịnh Thiên Ngọc dường như đang xem trận đá bóng trong phòng khách, Mai Thùy Hân cũng lười quan tâm đến hắn. Cô nghĩ ra rồi, sau khi rửa chén xong, cô sẽ nói rằng cô muốn ra ngoài để mua một ít đồ, nhân tiện mang Trịnh Thiên Ngọc ra ngoài. Dù sao đi nữa, hắn tuyệt đối không được phép ở lại nhà cô nữa! Rửa chén xong, lau bếp và lau bàn sạch sẽ, rác cũng được phân loại thành các loại khác nhau. Mai Thùy Hân cởi găng tay và bước ra khỏi phòng bếp. Trịnh Thiên Ngọc đang nằm trên ghế sofa, trong tay vẫn đang cầm điều khiển từ xa, nhưng mắt đã nhắm nghiền. Chết tiệt, sẽ không phải ngủ rồi chứ? Mai Thùy Hân nhanh chóng đi qua để kiểm tra. Trịnh Thiên Ngọc nhắm mắt lại, hàng mi dài rủ xuống mí mắt, hơi thở anh đều đều, trông như hắn đang ngủ say. Mai Thùy Hân đưa tay ra và chọc vào mặt hắn: “Này! Dậy đi ~ anh không phải đến công ty để xử lý công việc à?” Không có phản ứng. Mai Thùy Hân dùng sức chọc mạnh vào mặt hắn: “Này!” Người đàn ông buồn bực trở người, cau mày thật chặt. Mai Thùy Hân cúi xuống ghế sofa và nhìn vào khuôn mặt của hắn. Khuôn mặt tuấn tú cuối cùng cũng thư giãn trong giấc ngủ. Ấn đường hắn hiện lên nét mệt mỏi, những đường nét mạnh mẽ nơi khóe miệng, sau khi thiếp đi lộ ra sự vô hại của trẻ con. Người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu tâm sự? Mai Thùy Hân kìm lòng không đậu duỗi ngón tay ra cẩn thận men theo những đường nét trên khuôn mặt hắn. Mũi cao và thẳng tắp. Lông mi dài khi ngủ rũ xuống mang theo một chút yếu đuối, còn có đôi môi hắn, những ngón tay của Mai Thùy Hân run rẩy và chạm vào khóe môi hắn. Đôi môi này, bao nhiêu lời nói đã làm tan nát trái tim cô ấy, bao nhiêu lần hắn đã hôn mình một cách ngọt ngào và nhiệt tình … Trái tim run rẩy, Mai Thùy Hân đột nhiên rút tay về. Cô đang làm gì vậy? Cô đã quên tất cả những tổn thương năm năm trước rồi sao? Có phải cô đã quên đi những quá khứ không thể chịu đựng nổi? Rất nhiều điều của năm năm trước, có lẽ nào đã đủ để chứng tỏ rằng cô và Trịnh Thiên Ngọc tính cách không phù hợp? Kìm nén lòng mình lại, Mai Thùy Hân đẩy mạnh Trịnh Thiên Ngọc: “Này, dậy đi, về nhà mà ngủ!” Người đàn ông càu nhàu, vươn tay ra và ôm cô vào lòng, chiếc cằm có râu cọ xát nhè nhẹ quanh cổ cô. Mai Thùy Hân sợ hãi, trong khi Trịnh Thiên Ngọc không còn di chuyển, cô đã giãi mình thoát khỏi vòng tay hắn một chút. Hoảng sợ gọi hắn dậy. Mai Thùy Hân nhìn sắc trời bên ngoài, mới 9 giờ hơn. Nhìn cơ thể cao lớn của Trịnh Thiên Ngọc cuộn tròn trên ghế sofa một cách chật chội và đáng thương. Cô khẽ thở dài, thôi quên đi. Để hắn ngủ một lúc. Hắn chắc rất mệt mỏi sau vài ngày đi công tác? Đến 11 giờ, người đàn ông chết tiệt vẫn chưa tỉnh dậy Mai Thùy Hân đẩy hắn ra, hắn ôm cô vào lòng, thật tự nhiên không chê vào đâu được. Sau khi tắm xong, Mai Thùy Hân nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ say trên ghế sofa, kéo khăn mặt bị hắn phủ trên người, bước vào phòng ngủ, khóa cửa chắc chắn, còn kiểm tra nó nhiều lần.