CHƯƠNG 158: MỘT CÁI ÔM Mai Thùy Hân kiệt sức sau khi tắm và mặc quần áo, người đàn ông đã ngồi trên ghế sofa trong phòng khách trong trang phục chỉnh tề. Với một điếu thuốc trên đầu ngón tay, làn khói thuốc làm đôi mắt sâu thẳm như màn đêm, vì vậy hắn nhìn Mai Thùy Hân một cách cố định. Mai Thùy Hân vô cảm, đi ngang qua hắn và đi đến cửa, thay giày và nhặt túi xách chuẩn bị rời đi. “Em đang làm gì vậy?” Cơn giận của Trịnh Thiên Ngọc bắt đầu tăng trở lại. Tại sao người phụ nữ này không bao giờ được thuần hóa? Nhìn vẻ mặt của cô hoàn toàn không đặt hắn vào trong mắt. Giọng Mai Thùy Hân rất lạnh lùng: “Vì anh không muốn rời khỏi nhà tôi, vì vậy chỉ có thể đổi thành tôi rời khỏi.” Ba từ “nhà của tôi” đã bị cô nói rất mạnh. Trịnh Thiên Ngọc dập tắt tàn thuốc và ném chúng vào thùng rác, sải bước đến trước mặt Mai Thùy Hân, đẩy mạnh cô vào cánh cửa: “Mai Thùy Hân, cái người phụ nữ không đáng tin này! Cô đồng ý thứ bảy sẽ cùng tôi đi gặp Tư Hàn! Bây giờ cô dám để cho tôi leo cây!” Mai Thùy Hân ngước nhìn hắn, trong mắt cô dần dần chảy ra nước mắt: “Khi tôi rời đi năm năm trước, anh cũng từng nói rằng anh tuyệt đối sẽ không bao giờ bắt buộc tôi làm bất cứ việc gì nữa! Tôi nuốt lời rồi, còn anh thì sao? Anh có đáng tin không? Anh so với tôi, càng không biết xấu hổ!” Trịnh Thiên Ngọc đình trệ một lúc, nhất thời sững người. Lời nói của năm năm trước vẫn còn bên tai, Mai Thùy Hân nói không sai. Một sự trầm mặc khiến người ta nghẹt thở. Phải mất một thời gian dài, Trịnh Thiên Ngọc mới tìm lại được giọng nói, giọng hắn cay đắng: “Em thực sự thích Lâm Nhất Phong?” Người đàn ông này đang nói về cái gì vậy? Mai Thùy Hân cảm thấy não hắn hình như bị đem đi nhúng nước rồi: “Tôi không thích Lâm Nhất Phong, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi bằng lòng để bị anh kiểm soát! Trên đời này, có ai ngang ngược và ích kỷ hơn anh không? Tôi có mời anh đến nhà tôi không? Tôi có cho phép anh chạm vào tôi không? Cuộc sống riêng tư của tôi, anh có tư cách gì để chỉ tay năm ngón?” Mai Thùy Hân nói gì sau đó, Trịnh Thiên Ngọc không thể nghe rõ. Hắn chỉ lặp lại một câu vui vẻ: “Em thực sự không thích Lâm Nhất Phong? Em không có bất cứ liên hệ gì đến anh ta?” Mai Thùy Hân nhắm mắt khó chịu, cô thực sự không muốn đấu tranh cãi về vấn đề này nữa. Nếu Trịnh Thiên Ngọc đang ghen với Lâm Nhất Phong, thì anh bị thiểu năng trí tuệ rồi, quá không hiểu cô rồi. Giọng nói của Trịnh Thiên Ngọc trầm hơn, với một chút cay đắng: “Tôi nghĩ cô sẽ bị anh ta dụ dỗ, anh ta… trông giống với Hoàng học trưởng của cô …” Hoàng học trưởng. Hóa ra Trịnh Thiên Ngọc cũng thấy Lâm Nhất Phong giống với Trần Hoàng Kiên. Nhìn thấy khuôn mặt của Mai Thùy Hân đột nhiên tái nhợt, Trịnh Thiên Ngọc chợt nhận ra cô đang nghĩ gì, dồn sức ôm chặt cô vào trong ngực: “Mai Thùy Hân! Anh không cho phép em nghĩ về những người đàn ông khác! Và khi ở bên nhau, trong mắt em chỉ có thể có anh!” Giọng hắn hơi khàn và tủi thân, ngang ngược như trẻ con tức giận. Mai Thùy Hân vẫn đang bị hắn ôm, nhưng trái tim cô đã hụt hẫng. Có lẽ, Trịnh Thiên Ngọc thực sự yêu cô, nhưng cách yêu này khiến cô cảm thấy thật nặng nề và khó thở… Ôm được một lúc, Mai Thùy Hân không có bất kỳ sự kháng cự nào, nhưng chỉ cần chấp nhận nó một cách khôn khéo, tâm trạng của Trịnh Thiên Ngọc dần tốt lên một chút. Nhìn xuống đôi mắt cô, giọng cô rất khẽ: “Thùy Hân, em không muốn gặp Tư Hàn à? Anh đã nói với thằng bé rằng anh sẽ đưa em đến khu vui chơi hôm nay. Thằng bé rất vui, tối hôm qua còn gọi điện thoại hỏi anh…” Thấy Mai Thùy Hân do dự, thái độ của hơi thả lỏng, Trịnh Thiên Ngọc rút điện thoại di động ra và đưa bức ảnh mới nhất Tư Hàn gửi đưa cho cô: “Hãy nhìn xem, đây là ảnh Tư Hàn đang chơi violin, thật tuyệt phải không?” Trong bức ảnh, một cái bóng nhỏ đứng dưới ánh đèn sân khấu và nụ cười ngại ngùng có chút hơi trắng bởi ánh sáng. Dường như không có niềm vui trong màn trình diễn, ngược lại có chút lo lắng và sợ hãi. Đôi mắt của Mai Thùy Hân ẩm ướt không thể giải thích được. Thằng bé này dường như có duyên phận không sao nói được với cô. Khi nhìn thấy thằng bé, trái tim cô sẽ thương tâm, sẽ đau đớn cũng biến đổi phong phú. Nhìn thấy biểu cảm của Mai Thùy Hân, Trịnh Thiên Ngọc biết có hy vọng, nhanh chóng ra sức thuyết phục cô: “Tư Hàn dường như nhớ đến em! Anh cho thằng bé xem ảnh của em, thằng bé nhìn nó một lúc lâu, rồi anh đặt điện thoại xuống ghế sofa, đi đến phòng sách để lấy một ít đồ và nhìn thấy thằng bé lại bật điện thoại để xem ảnh của em. Thằng bé có vẻ rất thích em!” Trịnh Thiên Ngọc không nói dối. Sau khi xem ảnh của Mai Thùy Hân, thằng bé đã nhìn nó rất lâu. Trịnh Thiên Ngọc hỏi thằng bé: “Tư Hàn, con có thích dì này không?” Thằng bé lại lắc đầu và chạy đi thật nhanh. Trịnh Thiên Ngọc đôi khi cảm thấy mình không thể hiểu con trai mình. Trái tim của Mai Thùy Hân đã hoàn toàn dịu lại. Cô dùng điện thoại di động của Trịnh Thiên Ngọc để gửi một vài bức ảnh của Tư Hàn đến điện thoại di động của mình, rồi gật đầu: “Khi nào chúng ta sẽ bắt đầu đi?” “Yeah!” Trịnh Thiên Ngọc vui vẻ ôm Mai Thùy Hân và quay lại nhiều vòng trong không trung. Mai Thùy Hân phụng phịu, không thể nhịn được cười: “Trịnh Thiên Ngọc! Anh thật trẻ con, thả tôi xuống!”