CHƯƠNG 161: TỦI THÂN ĐẾN ĐÁNG THƯƠNG Mỗi tuần hẹn hò một lần? Người đàn ông này thật sự là hếch mũi lên trời hả! Mai Thùy Hân nhíu nhíu mày, đang muốn từ chối lại liếc nhìn khuôn mặt nhỏ của Tư Hàn, lại thấy có chút không đành lòng, đành phải nói qua loa: “Nói sau đi.” Lúc đến công viên trò chơi, bạn nhỏ Tư Hàn vẫn còn đang ngủ say. Trịnh Thiên Ngọc tháo dây an toàn, ló đầu ra từ ghế trước, đưa tay vỗ lên khuôn mặt nhỏ của Tư Hàn: “Con trai, dậy đi con!” Mai Thùy Hân nhanh chóng đưa tay ngăn lại động tác của anh, lườm anh một cái: “Anh làm cái gì vậy, để cho thằng bé ngủ tiếp một lát nữa đi.” Vẻ mặt Trịnh Thiên Ngọc vô tội nhìn khung cảnh ở bên ngoài cửa sổ: “Đến rồi mà.” Mai Thùy Hân thật sự không biết nên trao đổi như thế nào với loại sinh vật đơn bào này, khó trách người ta đều nói đi ăn xin cùng mẹ cũng không đi theo cha làm quan! Đàn ông, dù sao vẫn là quá sơ ý! Thằng nhóc đang ngủ say, lại bị người khác đánh thức, chắc chắn sẽ rất khó chịu, ngay cả cái này mà Trịnh Thiên Ngọc cũng không nghĩ đến. “Lại ngủ thêm một chút nữa thì sẽ như thế nào? Đây là mang con trai ra ngoài đi chơi, không phải là để bé chơi vui vẻ hả? Yêu cầu trước nhất của thằng bé bây giờ chính là ngủ, ngủ một giấc thật ngon sẽ khiến thằng bé vui vẻ, vậy tại sao lại không để thằng bé thả mãn nhu cầu này? Vào khu trò chơi trễ một chút thì sao? Không phải là anh đau lòng chút thời gian này đó chứ, lo lắng sẽ lỗ giá vé hả tổng giám đốc Trịnh?” Mai Thùy Hân liên tục nói mấy câu, nói đến nỗi Trịnh Thiên Ngọc cũng không có sức nào chống đỡ được. Nhìn cô lấy tư thế như gà mái che chở con để che chở cho Tư Hàn, trong lòng Trịnh Thiên Ngọc như được ủ ấm, trong mắt tràn đầy ý cười cưng chiều, nhích người qua hôn lên môi cô một cái: “Cô nhóc này dám châm chọc tôi hả.” Mai Thùy Hân không tránh kịp, lúc bị anh hôn thì mặt lập tức đỏ lên, gắt giọng nói: “Trước mặt trẻ con đừng có mất mặt như vậy, đúng là già rồi vẫn không để cho người ta kính trọng được!” Mai Thùy Hân ôm thằng nhóc trong ngực, gương mặt lại xinh đẹp như vậy, sự quyến rũ của phụ nữ và ánh sáng của tình mẹ đang chói lóa, hay biểu cảm đặc thù của phụ nữ xinh đẹp đều xuất hiện trên người cô vô cùng tinh tế. Trịnh Thiên Ngọc chỉ cảm thấy lúc này cô đẹp đến động lòng người, khiến anh say mê lại cảm động, tim như bị cái gì đó kéo căng, ngọt ngào đến đau đớn. Vẫn may là không lâu lắm Tư Hàn đã thức dậy, thằng nhóc xoa xoa hai mắt, phát hiện mình đang nằm trong lòng ngực của Mai Thùy Hân, lập tức nở một nụ cười rực rỡ, giọng nói mềm mại ngọt ngào của trẻ con vang lên: “Dì Mai.” “A! Cục cưng thức rồi hả? Thật là ngoan quá đi thôi!” Trong lòng Mai Thùy Hân cảm thấy ngọt ngào, đỡ Tư Hàn ngồi thẳng dậy, thuận tiện cử động cánh tay của mình sớm đã đau nhức đến chết lặng. Trịnh Thiên Ngọc liếc mắt nhìn cô một cái: “Tay đau rồi hả? Lúc nãy đã bảo em bỏ xuống đi, em lại không chịu nghe.” Mai Thùy Hân nở một nụ cười xinh đẹp: “Tôi thích mà.” Tư Hàn ngồi thẳng người dậy, xoay đầu nhìn thấy cánh cửa của công viên trò chơi lớn như tòa thành, vui vẻ chỉ bên ngoài cửa sổ xe: “Dì Mai ơi, đến công viên trò chơi rồi nè!” Mai Thùy Hân mỉm cười: “Đúng vậy đó! Đi thôi nào, chúng ta xuống xe thôi. Tư Hàn của chúng ta còn phải vào khu trò chơi chơi cho vui vẻ nữa.” Trịnh Thiên Ngọc nhìn cô gái và con trai đang ríu rít với nhau, trong lòng rất phiền muộn phát hiện mình đã hoàn toàn bị Tư Hàn ngó lơ rồi. Từ sau khi thằng nhóc thức dậy, ngay cả nửa con mắt cũng không thèm liếc nhìn người ba chân chính của mình! Trong lòng ê ẩm: “Tư Hàn, con còn chưa kêu một tiếng ba nữa đó!” Tư Hàn cũng không thèm quay đầu qua đối diện với anh, mở miệng kêu một tiếng lấy lệ: “Ba!” Sau đó liền cực kỳ vui thích chỉ vào cối xay gió trong công viên trò chơi, vừa cười vừa nói chuyện với Mai Thùy Hân. Trịnh Thiên Ngọc kinh ngạc, trong ánh mắt tràn ngập sự không cam lòng và ghen tị, anh nhìn về phía Mai Thùy Hân: “Mai Thùy Hân, em thật sự biết mua lòng người!” Mai Thùy Hân đắc ý nhướng nhướng mày với anh: “Anh có bản lĩnh thì cũng mua đi!” Ở cổng công viên trò chơi có rất nhiều người, đều là ba mẹ dẫn con mình đến chơi, trên mặt mọi người đều mang theo nụ cười, làm cho trong lòng ai cũng cảm thấy ấm áp. Ánh nắng đầu hạ sáng lạn chiếu vào quảng trường trước công viên trò chơi, cây xanh cùng cành lá tràn trề sức sống, trong không khí còn có hương vị ngọt ngào của bánh gato. Một tay Tư Hàn nắm tay Mai Thùy Hân, tay còn lại nắm tay Trịnh Thiên Ngọc, nhảy nhót vui vẻ giống như là chú chim nhỏ được thả ra khỏi lòng. Sau khi chơi được một số trò chơi, Tư Hàn lại muốn ngồi cáp treo, bé lôi kéo bàn tay Mai Thùy Hân không ngừng nũng nịu: “Dì Mai ơi, dì ngồi cùng với con cũng không được hả?” Mai Thùy Hân khó xử nhìn cáp treo cao thấp chập trùng, mặc dù chỉ là cáp treo dành cho trẻ em không kịch liệt bằng của người lớn, nhưng mà vẫn có chút sợ hãi. Cô sợ hãi nhất là cảm giác bấp bênh, sóc nãy mất trọng lượng kia. Trịnh Thiên Ngọc cũng nhìn thấy một đang khó xử, anh kéo cánh tay của Tư Hàn qua: “Để một mình ba đi với con là được rồi. Dì Mai hơi không thoải mái trong người, để dì ấy nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Tư Hàn hết lần này tới lần khác đều không chịu đồng ý, lắc lắc tay của Mai Thùy Hân bắt đầu khóc rống: “Không chịu đâu, con muốn dì mai chơi cùng với con.” Rốt cuộc Tư Hàn cũng biết làm nũng, như vậy mới giống trẻ con bình thường đang tùy hứng. Trong lòng Mai Thùy Hân cảm thấy vui vẻ, đang muốn mở miệng đáp ứng Tư Hàn, Trịnh Thiên Ngọc lại đánh một bàn tay lên đầu của thằng nhóc: “Khóc cái gì mà khóc? Sao lại không giống con trai thế hả?” Lực đánh rất nhẹ, nhưng giọng nói lại cực kỳ nghiêm khắc. Tư Hàn đột nhiên lại bị Trịnh Thiên Ngọc đánh cho một cái, nhóc có chút ngây dại, đôi mắt to của nhóc trừng lớn sững sờ nhìn về phía Trịnh Thiên Ngọc. Hai giây tiếp theo mới kịp phản ứng lại, lập tức tủi thân đến mức nước mắt rơi thẳng xuống đất, cũng không dám quấn lấy Mai Thùy Hân nữa, chỉ rụt rè tránh ra phía sau lưng của cô. Bộ dáng bị đau kia nhưng lại không dám bộc lộ ra muốn bao nhiêu đáng thương thì có bao nhiêu đáng thương.