CHƯƠNG 175: CUỘC ĐIỆN THOẠI LÚC ĐÊM KHUYA Cuộc sống dường như lại khôi phục lại sự êm đềm, êm đềm… gần giống như một hồ nước đọng. Sau khi Cẩm Tâm biết Mai Thùy Hân và Trịnh Thiên Ngọc đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ liền nhảy cẫng lên hoan hô: “Thùy Hân! Quá tốt rồi, hai người các cậu tính tình đều quá cứng ở bên nhau chỉ làm tổn thương lẫn nhau, tách ra cũng tốt. Nếu không ngày mai mình sẽ sắp xếp cho cậu và Tạ Thành Hưng gặp mặt nhé?” Vẻ mặt Mai Thùy Hân tiêu điều co quắp người ở trên ghế sofa, ánh mắt trống không nhìn lên trên bệ cửa sổ xanh biếc: “Không cần đâu, bây giờ mình đã mất đi sự hứng thú đối với đàn ông rồi.” Cẩm Tâm khoa trương kêu to: “Không thể nào? Cậu đây là muốn biến thành les sao? Mình nói cho cậu biết, tuyệt đối đừng yêu mình đấy nha! Nếu không cậu sẽ chỉ nhận được thống khổ vô tận mà thôi! Mình yêu là đàn ông!” Mai Thùy Hân bị cô ấy chọc cười, trợn mắt nhìn cô ấy một cái: “Yên tâm đi, cậu có cởi hết đứng trước mặt mình thì mình cũng sẽ không hề xúc động đâu.” “Ôi ôi ôi! Thùy Hân cậu chính là tên háo sắc! Trong đầu toàn là những suy nghĩ đen tối! Chậc chậc, nhất định là cái tên dâm đãng Trịnh Thiên Ngọc này đã làm hư cậu!” Cẩm Tâm làm ra bộ dáng hoảng sợ. Nhắn đến Trịnh Thiên Ngọc ánh mắt Mai Thùy Hân liền ảm đạm đi một chút, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Cuối tuần này cậu đã cử hành hôn lễ rồi đấy, tất cả đã chuẩn bị xong hết chưa?” Cẩm Tâm gật gật đầu: “Tất cả đã chuẩn bị xong, chuyện lo lắng duy nhất của mình chính là sợ phù rể và phù dâu chưa lâm trận đã bỏ trốn.” Cẩm Tâm có bốn người phù dâu, Mai Thùy Hân và Hướng Như Lan cũng là một trong số đó. Trịnh Thiên Ngọc là một trong những phù rể của Bùi Tuấn. Mai Thùy Hân dùng tay níu lấy lỗ tai con thỏ của gối ôm trên ghế sofa cúi thấp đầu không nói lời nào. Cẩm Tâm cuống lên: “Này! Cậu sẽ không thật sự cho mình leo cây đấy chứ? Cậu và Trịnh Thiên Ngọc thật đúng là giống nhau, xấu tính như nhau, thích bỏ bom mọi người như nhau!” “Trịnh Thiên Ngọc không làm phù rể nữa rồi à?” Mai Thùy Hân nhẹ nhàng thở ra, vội vàng hỏi. “Ừm. Hôm qua vừa gọi điện thoại cho Bùi Tuấn nói cuối tuần anh ta phải đi công tác, ngay cả hôn lễ cũng không tham gia. Hừ, đây là bạn bè cái gì chứ! Thời khắc mấu chốt như xe bị tuột xích, mình sắp thổi gió gối đầu của Bùi Tuấn để anh ấy và Trịnh Thiên Ngọc tuyệt giao rồi đây!” Cẩm Tâm tức giận bất bình. “Vậy mình không bỏ bom cậu nữa, cậu không cần tìm phù dâu khác nữa đâu.” Mai Thùy Hân nói không nên lời trong lòng là tư vị gì. Muốn gặp anh? Không muốn gặp anh? Hai vấn đề này cô đều không có cách nào trả lời được. Từ sau khi ở khách sạn cải nhau tới giờ anh thật sự là nói được thì làm được, không còn xuất hiện ở trước mặt cô nữa. Vô số lần nghe thấy điện thoại di động vang lên lòng của cô đều nhảy dựng lên, cuống quít cầm điện thoại di động lên nhìn vào màn hình nhưng ảnh cuộc gọi trên điện thoại di động mỗi lần đều không phải là anh… Anh thật sự biến mất, hoàn toàn biến mất sạch sẽ khỏi cuộc sống của cô. Sau khi Cẩm Tâm đi rồi Mai Thùy Hân một mình xem ti vi một lát, lúc tắt ti vi thì ngay cả vừa xem cái gì cũng không nhớ rõ nữa. Có chút đói bụng thì tự mình nấu bát mì, lúc bưng bát mì nóng hổi ngồi cạnh bàn ăn nhỏ lại chợt nhớ tới có một đêm nào đó đã từng giống như thế này, Trịnh Thiên Ngọc ngồi ở đối diện cô bá đạo đem trứng tráng trong bát của mình bỏ sang bát của cô: “Ăn nhiều một chút! Gầy thành cái dạng này mang đi ra ngoài sẽ làm mất mặt tôi!” Trứng gà chiên vàng ươm, trong không khí tản mát ra mùi thơm hấp dẫn, chỉ là phía đối diện lại có không có người kia liều mạng đưa đồ ăn cho cô để cô ăn nhiều thêm một chút, nuôi cho béo thêm một chút. Trong lòng đau đớn đến kịch liệt nên không còn có chút cảm giác thèm ăn nào, Mai Thùy Hân bưng bát lên đang chuẩn bị đem mì sợi đổ đi thì điện thoại đặt ở trên ghế sofa bỗng nhiên vang lên. Đã hơn mười một giờ đêm rồi, bây giờ Cẩm Tâm đang dưỡng thai nên mỗi đêm đúng mười giờ liền đi ngủ, ai lại gọi điện thoại cho cô vào lúc nửa đêm như thế này được đây? Máu toàn thân Mai Thùy Hân đều vọt tới trên trán, ba chân bốn cẳng vọt tới trước sofa nhưng lại do dự không dám nhìn màn hình. Nếu như lại là công dã tràng vậy đêm dài cô đơn như thế một mình cô thật sự có chút không chịu đựng nổi. Điện thoại vẫn đang cố chấp vang lên, Mai Thùy Hân duỗi tay ra run rẩy cầm điện thoại di động lên, đập vào mắt là một cái tên: Trịnh Thiên Ngọc. Ảnh chân dung của anh đang nhìn cô mỉm cười, cái mũi anh tuấn, đôi môi thật mỏng, còn cả ánh mắt luôn luôn mang theo ngạo khí và bá đạo kia nữa. Trái tim lập tức bị vui vẻ to lớn nhét tràn đầy, Mai Thùy Hân hít hít cái mũi ngăn lại một sợi chua xót trong xoang mũi kia, khẽ nói: “Alo?” “Dì Mai, Tư Hàn rất nhớ dì! Vì sao lâu như vậy rồi mà dì không đến thăm Tư Hàn? Có phải là dì không thích Tư Hàn nữa hay không…” Đầu bên kia điện thoại, trong giọng nói non nớt của tiểu Tư Hàn có chút ủy khuất. Mai Thùy Hân lại là vui mừng ngoài ý muốn, không nghĩ tới là Tư Hàn gọi điện thoại cho cô! Nước mắt lập tức tràn mi mà ra: “Bảo bối, ngoan, dì… gần đây dì bề bộn nhiều việc cho nên không có thời gian tới thăm con chứ không phải dì không thích con đâu, Tư Hàn ngoan như vậy, đáng yêu như thế nên dì rất thích rất thích con đấy!” Tính tình Mai Thùy Hân rất bướng bỉnh, loại dỗ ngon dỗ ngọt này cô chưa bao giờ nói với ai nhưng đối với Tư Hàn lại không kìm lòng được liền thốt ra mấy lời này, lại không cảm thấy bất kỳ khó chịu gì. “Dì Mai, có phải dì đang khóc hay không? Thật là đúng dịp, ba con hôm nay cũng khóc.” Tư Hàn tiểu đại nhân nói. Trịnh Thiên Ngọc khóc? Mai Thùy Hân không khỏi truy hỏi: “Ba con khóc à? Vì sao lại khóc? Do đoạt bánh kẹo đoạt thua Tư Hàn sao?” Đầu tiên là Tư Hàn bị Mai Thùy Hân chọc cho nở nụ cười nhưng sau đó lại ấm ức phủ nhận: “Không phải đâu! Gần đây ba con mỗi ngày đều uống rượu, hôm qua uống say liền khóc. Đúng rồi, dì Mai, lúc dì Hướng lau mặt giúp ba con ba còn gọi tên của dì khiến cho dì Hướng tức giận nữa, dì ấy còn trừng mắt với con nữa, thật đáng sợ!” Hướng Như Lan trừng mắt với Tư Hàn sao? Mai Thùy Hân nghe được rất đau lòng liền vội vàng an ủi cậu bé: “Bảo bối, là do tâm tình của dì Hướng không tốt cho nên mới trừng mắt với con chứ không phải là không thích con đâu, Tư Hàn của chúng ta đáng yêu như thế này có ai là không thích cơ chứ?” Tư Hàn gật gật đầu: “Dì Mai, dì đang ở nơi nào? Con muốn tới tìm dì cùng nhau chơi đùa.” Cậu nhóc muốn tới tìm mình sao? Trong lòng Mai Thùy Hân bỗng nhiên nở một đóa hoa nhưng lại lập tức lại lo sợ hỏi: “Vậy… Ba của con có biết không? Là ba của con bảo con gọi điện thoại cho dì sao?” “Không phải đâu! Ba con lại uống say rồi, con rất nhớ dì nên lấy điện thoại di động của ba để gọi điện thoại cho dì.” Tiểu Tư Hàn vừa nói xong, Mai Thùy Hân đang chuẩn bị nói chuyện thì đầu kia điện thoại đột nhiên truyền đến giọng nói của Hướng Như Lan: “Tư Hàn, cháu đang gọi điện thoại cho ai vậy? Không phải đã nói cháu không được lấy điện thoại của ba chơi rồi sao? Tại sao lại không nghe lời?” Giọng nói kia rất nghiêm khắc, rất lạnh lùng. Mai Thùy Hân cầm microphone thật chặt, trái tim đều dồn cả vào cùng một chỗ. Hướng Như Lan trách cứ Tư Hàn khiến lòng cô cực kỳ không thoải mái. Đối với một đứa trẻ năm tuổi thì có cần phải nghiêm nghị như vậy không? “Dì Hướng!” Mai Thùy Hân chỉ nghe được câu này thì điện thoại đã bị dập máy rất vô tình. Một trận âm thanh máy bận giống như một bàn tay vô hình hung hăng bóp chặt trái tim cô khiến nó đau nhức không thôi.