CHƯƠNG 180: ĐỒ VẬT BỈ ỔI Trong phòng ngủ lầu hai: “Tôi và vợ anh, ai lợi hai hơn?” Trịnh Thiên Hi thở phì phò hỏi. Người đàn ông biểu cảm vô cùng hưởng thụ: “Đương nhiên là em lợi hại hơn, cô ta ở trên giường giống như một con cá chết.” Trịnh Thiên Hi đắc ý cười khinh bỉ: “Đó là đương nhiên, đáng tiếc anh chỉ là một người lái xe, nếu không, cái miệng anh ngọt như vậy, làm bạn trai tôi cũng không tệ.” Mai Thùy Hân không biết mình làm thế nào để về nhà, ngay cả cơm tối cũng không có tâm trạng để ăn, mơ mơ hồ hồ tắm rửa, sau đó lên giường nằm với tâm trạng rầu rĩ. Trong đầu cô vang lên giọng nói quyến rũ kia, khiến cô vừa cảm thấy buồn nôn lại thấy ngột ngạt. Mai Thùy Hân, mày thật không biết tự trọng? Vì sao mày lại đến nhà họ Trịnh? Thật sự chỉ muốn gặp Tư Hàn sao? Thật sự không còn lý do khác sao? Tự gây nghiệt, không thể sống, chính mày đã cho người khác cơ hội làm tổn thưởng đến bản thân, bây giờ lại còn giả bộ đáng thương cho ai nhìn đây? Người đó căn bản là không quan tâm chút nào, một mình mày đau khổ cũng là vô dụng. Trong bóng tối, Mai Thùy Hân giơ tay lên hình con dao phẫu thuật, và tự giải phẫu đầu của chính mình. Tìm đường sống trong chỗ chết, như vậy cũng tốt, hoàn toàn hết hi vọng sẽ tốt hơn bất cứ điều gì. Sáng ngày hôm sau thức dậy, Mai Thùy Hân trang điểm tỉ mỉ nhẹ nhàng, tìm thấy danh thiếp của một công ty HR ở trong góc của ngăn kéo, và bấm dãy số ở phía trên. Mai Thùy Hân! Cố gắng! Bắt đầu lại một lần nữa! Không có gì có thể cản được mình! Công việc, sẽ có! Đàn ông, cũng sẽ có! Mai Thùy Hân tự động viên bản thân, tự tiêm cho mình một mũi máu gà nhân tạo. Sau khi tiêm xong, tình trạng đã khá hơn rất nhiều. Lúc đang chuẩn bị đi ra ngoài ăn bữa cơm khao bản thân đã dành được cuộc sống mới thì điện thoại di động vang lên. Mai Thùy Hân nhìn thấy “Trương Dược”. Suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, đây không phải là nhân viên tàu điện ngầm hôm đó đã bắt chuyện với cô hay sao? Không ngờ anh ta thật sự liên lạc với cô. “Alo, xin chào! Xin hỏi có phải cô Mai Thùy Hân không?” Giọng nói Trương Dược có một chút tức giận, không giống như đến để bắt chuyện, lại giống như khởi binh hỏi tội. “Ừm, là tôi.” Mai Thùy Hân trả lời xong cũng không biết nên nói gì. Sau khi xác nhận được đó là Mai Thùy Hân, giọng nói của Trương Dược càng không tốt: “Cô Mai, tôi cùng cô không hề có thù oán, tại sao cô muốn hại tôi như vậy?” “Ách?” Mai Thùy Hân cả kinh trợn mắt, người này đang nói gì vậy, tại sao một chữ cô nghe cũng không hiểu? “Cô Mai. Cám ơn cô ban tặng, tôi đã thất nghiệp.” Cơn tức giận của Trương Dược bùng phát: “Tôi thừa nhận hôm đó ở ga tàu điện ngầm tôi bắt chuyện với cô là có ý đồ! Nhưng tôi cũng chỉ hỏi xin số điện thoại, cũng không làm gì khác với cô.” “Hả, đúng vậy.” Mai Thùy Hân cảm thấy suy nghĩ của mình hoàn toàn không theo kịp nhịp điệu của đối phương. Rốt cuộc anh ta muốn nói điều gì? Anh ta thất nghiệp? Liên quan gì đến cô? Cô thậm chí còn quên mất anh ta là ai rồi. “Nếu đã như vậy, tại sao cô lại nói với bạn trai của cô là tôi quấy rối cô ở ga tàu điện ngầm? Tôi biết, bạn trai của cô có quyền thế, duỗi một ngón út cũng có thể nghiền chết tôi! Nhưng cô đảo lộn mọi chuyện như vậy là không phải, tung tin đồn nhảm, cô không sợ báo ứng sao?” Trương Dược càng nói càng tức, dường như gào lên: “Con mẹ nó chứ, tôi thật sư là mù mắt, lại nghĩ có thể nói chuyện với cô! Coi như tôi bị mốc tám trăm năm, không ngờ đụng phải thứ đồ bỉ ổi như cô.” Trương Dược này nhất định là bị điên rồi, Mai Thùy Hân vừa tức giận vừa chán nản, không hiểu gì: “Này, anh nói gì vậy? Ai bỉ ổi? Bạn trai nào? Rốt cuộc anh đang nói gì vậy?” Lời nói còn chưa hết thì đối phương đã cúp điện thoại. Để lại một bản án không đầu, khiến Mai Thùy Hân suýt chút nữa bị nhồi máu cơ tim. Thật vất vả tâm trạng mới tốt lên một chút, bây giờ lại trở nên tồi tệ, Thùy Hân ngửa mặt lên trời thở dài: “Thật sự là những năm tháng tồi tệ.” Vừa cảm thán xong, chuông điện thoại lại reo, Mai Thùy Hân cầm điện thoại lên, trực tiếp nói: “Trương Dược! Có phải anh nhận nhầm người không? Có phải anh ở ga tàu điện ngầm bắt chuyện với rất nhiều cô gái nên nhầm lẫn không?” “Dì Mai, là con…” Ở đầu dây bên kia, giọng nói trẻ con non nớt nhẹ nhàng vang lên, dường như đã bị khí thế hung hăng của Mai Thùy Hân hù dọa. Mai Thùy Hân giật nảy mình, vội vàng trấn an bé: “Thật xin lỗi, Tư Hàn, dì tưởng người khác, dọa con sợ rồi, thật xin lỗi, Tư Hàn đừng sợ, là dì không tốt, dọa đến Tư Hàn…” Nghe Mai Thùy Hân giải thích xong, lúc này Tư Hàn mới bắt đầu vui vẻ: “Dì Mai, nhà trẻ của con muốn đăng ảnh lên tường, dì có thể lấy ảnh chụp ở sở thú gửi cho con xem được không? Con muốn đăng bức ảnh chụp chùng chú khỉ kia.” Hóa ra là việc này, Mai Thùy Hân gật đầu: “Được, một lát nữa dì Mai gửi cho con.” Nói vừa xong, lập tức nhận ra một vấn đề, làm thế nào để gửi ảnh cho Tư Hàn? Chẳng lẽ lại muốn thông qua Trịnh Thiên Ngọc? “Dì Mai, dì lên mạng gửi cho ba con có được không? Bây giờ ba đang ở bên cạnh con.” Tư Hàn vui vẻ nói, không biết xuất phát từ đâu, bé lại nhỏ giọng nói thêm một câu: “Hôm nay dì Hướng không ở nhà.” Nghe được tên của Hướng Như Lan, Mai Thùy Hân nhíu mày theo bản năng. Đấu tranh một lúc lâu, cô mới khẽ nói: “Được, dì sẽ online sau đó gửi ảnh chụp cho ba của con.” Đợi một lát, Tư Hàn cũng không nói chuyện, Mai Thùy Hân đang chuẩn bị chào tạm biệt cậu bé thì giọng nói của Trịnh Thiên Ngọc từ đầu dây bên kia truyền đến: “Em gửi vào email của tôi đi.” Nói xong, cũng không giải thích thêm điều gì, trực tiếp cúp điện thoại.