CHƯƠNG 181: PHÁT ĐIÊN Ặc? Trịnh Thiên Ngọc lại cúp điện thoại của cô? Đây đã là lần thứ hai rồi! Mai Thuỳ Hân trừng mắt nhìn điện thoại, tức gần chết. Người đàn ông đáng chết, cứ như vậy chắc chắn cô vẫn còn nhớ địa chỉ hòm thư của anh sao? Đã năm năm rồi! Bin Laden đã chết, thế giới đã thế sự xoay vần từ lâu rồi, dựa vào cái gì mà cô vẫn phải nhớ địa chỉ hòm thư của anh chứ? Mặc dù… quả thật cô vẫn còn nhớ. Mai Thuỳ Hân tức đến mức vứt điện thoại vào thùng rác, cô ngồi trên sofa một lát mới đứng dậy đến tủ lạnh tìm nước uống. Cô thật sự không nghĩ ra, vừa nãy còn kích động dùng lời nói khó nghe mắng anh, trong khi cô cũng không tức giận đến thế. Vì sao Trịnh Thiên Ngọc lại có bản lĩnh khiến cô tức thành như vậy? Vì người đàn ông này quá đáng ghét! Bạc tình bạc nghĩa, lăng nhăng, ngang ngược, tính chiễm hữu quá mạnh! Mai Thuỳ Hân liệt kê từng tội danh của Trịnh Thiên Ngọc trong lòng. Cô coi tấm bảng phi tiêu sau cửa là mặt Trịnh Thiên Ngọc rồi hung dữ ném vài phi tiêu qua đó, lúc này trong lòng mới dễ chịu hơn một chút. Điện thoại trong thùng rác bắt đầu đổ chuông. Mai Thuỳ Hân nhàn nhã uống “lá cây Tq”, thoải mái gác chân lên bàn trà trước sofa, đón nhận ánh nắng chiếu qua cửa sổ, ngắm nhìn bàn chân trắng trẻo của mình. Trịnh Thiên Ngọc ghét nhất là cô không nghe điện thoại. Bây giờ nhất định anh rất điên cuồng nhỉ! Mai Thuỳ Hân làm tư thế múa ba-lê, nhanh nhẹn đứng dậy, chuẩn bị vứt vỏ chai nước đã uống xong vào thùng rác. Khi nhìn thấy bức ảnh Tư Hàn lấp loé trên màn hình, đột nhiên cô luống cuống, chỉ lo tức giận Trịnh Thiên Ngọc, sao lại quên mất Tư Hàn vẫn đang đợi ảnh chứ! Mai Thuỳ Hân vội vàng nhặt điện thoại trong thùng rác lên, cũng không lo được phải lau đi: “Alo~~” “Ảnh đâu? Trong hòm thư chưa có. Em gửi chưa?” Giọng Trịnh Thiên Ngọc vẫn rất hờ hững, không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì. Mai Thuỳ Hân vô tội mở to mắt: “Hòm thư? Tôi đâu biết địa chỉ email của anh! Vừa nãy tôi định hỏi thì anh lại cúp máy…” Trịnh Thiên Ngọc dừng hai giây rồi mới nói: “Email của tôi là [email protected]”. Mai Thuỳ Hân ở đầu bên kia điện thoại bĩu môi, thế giới biến chuyển từng ngày mà người nào đó lại dùng một email những mười năm. Đúng là quê muốn chết… Trịnh Thiên Ngọc nói địa chỉ email xong lại dừng nửa giây, cuối cùng vẫn không nhịn được sâu kín nói: “Đến email cũng không nhớ được, người phụ nữ ngốc như em sao vẫn có người bắt chuyện chứ? Đúng là nghĩ không ra…” Ặc? Sao chủ đề câu chuyện lại đổi sang bắt chuyện rồi? Mai Thuỳ Hân đang định hỏi thì lại! bị! cúp! máy! Lần thứ ba!!! Trịnh Thiên Ngọc cúp máy cô lần thứ ba! Có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục! Mai Thuỳ Hân nổi trận lôi đình, lúc này nếu cô đang đội mũ thì e rằng chiếc mũ cũng bị bay vọt đi mất! Cảm giác tức sùi bọt mép cuối cùng cô cũng cảm nhận được rồi! Không chỉ cúp điện thoại của cô mà còn sỉ nhục trí thông minh của cô, người phụ nữ ngu xuẩn? Không xứng được bắt chuyện? Đợi đã! Ở đây dường như có gì đó không đúng! Bắt chuyện, sao Trịnh Thiên Ngọc lại biết có người bắt chuyện với cô? “Bạn trai cô có quyền có thế, đưa ngón tay út ra là có thể nghiền chết tôi!” Đột nhiên lời Trương Dược vang lên trong đầu Mai Thuỳ Hân. Mai Thuỳ Hân bỗng hiểu ra! Cuối cùng cô cũng hiểu, hiểu ra người đứng sau giở trò là ai! Hiểu người lạm dụng chức quyền hại Trương Dược thất nghiệp là ai! Chỉ có thể là Trịnh Thiên Ngọc! Không thể có đáp án thứ hai! Nhất định là Tư Hàn về nhà trong lúc vô tình đã nói ở tàu điện ngầm có một anh đẹp trai muốn tán tỉnh cô nên Trịnh Thiên Ngọc mới phát điên, tìm ra tên nhóc kia rồi sử dụng thế lực của mình, ép người ta bị sa thải! Nhất định là vậy! Thù cũ tắt máy lại thêm hận mới này! Mai Thuỳ Hân kích động đến mức ngón tay run rẩy, ngay cả số điện thoại của Trịnh Thiên Ngọc cũng suýt thì không tìm được. Sau khi tìm trong danh bạ đến lần thứ ba, cô gọi đi, cuối cùng điện thoại cũng có người nghe!