CHƯƠNG 182: HOÀ NHAU MỘT VÁN “Alo?” Trịnh Thiên Ngọc nghe máy. Mai Thuỳ Hân vừa nghe thấy giọng anh thì cơn giận lập tức bùng nổ: “Trịnh Thiên Ngọc, có phải đầu anh có vấn đề không? Nhân viên công tác ở tàu điện ngầm, tên Trương Dược, có phải là anh ở đằng sau giở trò quỷ hại người ta mất việc không?!” “Đúng, là tôi.” Trịnh Thiên Ngọc trả lời ngay thẳng hùng hồn, không hề có chút chột dạ hay lo lắng. Mai Thuỳ Hân phát điên: “Trịnh Thiên Ngọc, có bệnh thì uống thuốc! Người ta trêu chọc anh à mà anh hại người ta mất việc? Anh… anh đúng là không thể nói lý lẽ!” “Không phải anh ta thích bắt chuyện sao? Thất nghiệp rồi tốt biết mấy, trên đường có bao cô gái, thoải mái bắt chuyện!” Trịnh Thiên Ngọc nói qua loa. Mai Thuỳ Hân dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt anh lúc này, đôi mắt hơi híp lại, khinh thường nhíu mày, dáng vẻ kiêu căng đáng hận. Lòng Mai Thuỳ Hân bỗng lay động, cô nói: “Không phải chứ, Trịnh Thiên Ngọc, anh hại người ta như thế, không phải vì anh ấy bắt chuyện với tôi đấy chứ?” Đầu kia điện thoại im lặng hai giây, một lát sau Trịnh Thiên Ngọc mới nói: “Mai Thuỳ Hân, đừng có tưởng bở. Tôi có cổ phần ở tàu điện ngầm thành phố C. Tôi chỉ không muốn lấy tiền nuôi những nhân viên làm việc không có hiệu quả, dành thời gian để tán gái thôi, không liên quan đến em. Ok?” Thì ra là thế, tay cầm điện thoại Mai Thuỳ Hân không khỏi run rẩy, trong lòng khó chịu những vẫn cố gắng kìm nén: “Được, cho dù anh có uy phong của cổ đông nhưng anh làm vậy thật sự rất dễ khiến tôi suy nghĩ lung tung! Sau này làm ơn anh đừng nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của tôi! Bất cứ thứ gì! Bất cứ người nào!” Trịnh Thiên Ngọc im lặng. Mai Thuỳ Hân đợi hai giây rồi dứt khoát lại đâm một dao: “Tổng giám đốc Trịnh, không phải anh quên rồi chứ? Mấy ngày trước, chính miệng anh nói, từ nay đường ai nấy đi, không còn tình nghĩa, không còn liên quan! Tôi mong anh nhớ kỹ câu nói này!” Nói xong không đợi Trịnh Thiên Ngọc phản ứng, Mai Thuỳ Hân quả quyết cúp điện thoại! Ây da! Cuối cùng cũng hoà một ván! Anh cúp điện thoại cô ba lần, cô cúp của anh một lần. Anh lạnh lùng với cô, sỉ nhục cô, cô cũng châm chọc anh một phen! Lần này hoà nhau, không ai nợ ai! Sau khi Mai Thuỳ Hân sung sướng hai giây thì bỗng nhớ ra một vấn đề: Cô còn phải gửi ảnh Tư Hàn vào hòm thư cho Trịnh Thiên Ngọc… Aiz! Vì sao luôn không có cách nào cắt đứt một cách sạch sẽ? Mai Thuỳ Han vỗ trán, cảm thấy đau đầu. Copy ảnh chụp từ điện thoại vào máy tính, khi nhìn thấy bức ảnh kia, Mai Thuỳ Hân lại do dự, không biết có nên gửi cho Trịnh Thiên Ngọc hay không. Đó là tấm ảnh chụp chung của cô và Tư Hàn. Ban đầu cô không muốn để ảnh mình rơi vào tay Trịnh Thiên Ngọc, nhưng tấm ảnh này thực sự chụp quá đẹp! Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Tư Hàn dựa vào lòng cô, nụ cười thuần khiết như thiên sứ, trên mặt đều là vẻ hạnh phúc và thoả mãn. Đây là bức ảnh đẹp nhất, đáng yêu nhất trong tất cả những bức ảnh của Tư Hàn. Không biết vì sao, Mai Thuỳ Hân nhìn thấy bức ảnh này của Tư Hàn luôn cảm thấy kiêu ngạo. Mặc dù không phải con trai cô nhưng cô lại muốn cho cả thế giới biết: Nhìn xem, cục cưng này xinh đẹp biết bao! Đấu tranh hồi lâu, Mai Thuỳ Hân vẫn gửi tấm ảnh đi. Sau khi gửi ảnh xong, Mai Thuỳ Hân còn cố ý load lại hòm thư của mình, không nhận được hồi âm của Trịnh Thiên Ngọc, đến cả hồi âm tự động của hòm thư đã kiểm tra và nhận được cũng không có. Mai Thuỳ Hân lại lục điện thoại mình, mục tin nhắn đến trống không, cũng không có bất kỳ tin nhắn nào gửi tới. Mất lịch sự! Vô giáo dục! Mai Thuỳ Hân tức giận lẩm bẩm hai câu. Cũng không muốn gọi cho Trịnh Thiên Ngọc hỏi xem rốt cuộc đã nhận được chưa, cô tự đi tắm rửa rồi lên giường. Người ta đã nói rồi, đừng có tự tưởng bở! Cô còn nghểnh mặt lên làm gì? Hôm nay chơi cùng Tư Hàn hơn nửa ngày, khi về lại giày vò một hồi, Mai Thuỳ Hân đã mệt mỏi từ sớm, nằm trên giường mắng Trịnh Thiên Ngọc vài câu trong lòng, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ màng, bỗng nghe thấy điện thoại ở đầu giường đổ chuông, Mai Thuỳ Hân cũng không bật đèn bàn, mò mẫm điện thoại rồi nghe. “Alo?” Giọng cô đang ngái ngủ, còn mang theo âm mũi, lộ ra vài phần ngây thơ và đáng yêu. Giọng Trịnh Thiên Ngọc truyền tới: “Tôi đây. Tôi nhận được ảnh rồi, cảm ơn cô đã giúp Tư Hàn chụp nhiều ảnh đáng yêu như thế.” Ồ, cuối cùng Trịnh Thiên Ngọc cũng nhớ ra phải cảm ơn. Mai Thuỳ Hân vốn định châm chọc anh vài câu nhưng thực sự quá buồn ngủ, cô mơ hồ nói: “Ồ, không cần khách sáo, đây là điều tôi nên làm.” Nói xong, tay cô thả lỏng rồi ngủ thiếp đi. Đầu bên kia điện thoại, khoé môi Trịnh Thiên Ngọc khẽ cong lên. Cái gì gọi là “không cần khách sáo, đây là điều tôi nên làm”? Sao nghe lại có vẻ ngây thơ, buồn cười như thế? Là dắt bà cụ qua đường, hay là trên đường nhặt được một đồng tiền cũng nộp cho chú cảnh sát? Trịnh Thiên Ngọc nhịn một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được, cười khẽ: “Mai Thuỳ Hân, từ ngữ về phép lịch sự cô học giỏi thật đấy.” Trịnh Thịnh Ngọc nói xong thì đợi một lát, với tính cách của Mai Thuỳ Hân thì chắc chắn sẽ đáp trả. Nhưng đợi một giây, hai giây, ba giây, trong điện thoại vẫn không có bất kỳ âm thanh nào. Giở trò quỷ gì vậy? Trịnh Thiên Ngọc đặt điện thoại gần hơn một chút. Tiếng hít thở đều đều từ đầu kia điện thoại truyền ra rõ ràng, kéo dài mà nặng nề, rất rõ ràng là ngủ thiếp đi rồi. Cô gái ngu ngốc~ Mặt Trịnh Thiên Ngọc đầy ý cười, anh bất đắc dĩ lắc đầu, tốc độ chìm vào giấc ngủ này đúng là có thể so với bé heo, đoán chừng Tư Hàn cũng không phải đối thủ của cô! Ngày hôm sau Mai Thuỳ Hân phải đi phỏng vấn nên cô dậy từ sáng sớm. Sau khi tỉnh dậy, theo thói quen cô cầm điện thoại xem dự báo thời tiết hôm nay. Kết quả, vừa nhìn màn hình điện thoại thì cô ngạc nhiên đến trợn trừng mắt! Điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi! Đối phương là Trịnh Thiên Ngọc! Tình huống gì đây? Mai Thuỳ Hân nhất thời không phản ứng lại kịp. Lẽ nào tối qua cô quên tắt điện thoại? Nhưng cô quên, Trịnh Thiên Ngọc cũng không nên quên chứ! Vì sao anh không cúp máy? Điện thoại đặt bên gối cô, lại còn gọi cả đêm, sẽ mắc bệnh ung thư não đó! Rốt cuộc người đàn ông mù chữ này có biết không? Dù sao vẫn chưa tắt máy, Mai Thuỳ Hân dứt khoát cầm điện thoại lên hét lớn: “Này!” Cô dùng tuyệt chiêu học cả đời sư tử hống của Mai thị, mười phần nội lực! Trịnh Thiên Ngọc đang ngủ ngon, điện thoại đặt bên gối, tiếng hét giận dữ của Mai Thuỳ Hân khiến anh hoàn toàn tỉnh lại từ trong mộng đẹp. “Hét cái gì? Mới sáng sớm sao lại phấn khởi thế?” Trịnh Thiên Ngọc nhíu chặt lông mày, ghét bỏ đẩy điện thoại ra xa một chút. “Trịnh Thiên Ngọc! Chuyện gì vậy? Tối qua sao lại để điện thoại gọi cả đêm?” Mai Thuỳ Hân thề phải gỡ bỏ sự bí ẩn ngàn đời này. Mặt Trịnh Thiên Ngọc bỗng đỏ lên, may mà ở trong điện thoại nên Mai Thuỳ Hân không nghe thấy: “Sao tôi biết được? Tôi phải dậy rồi, cúp máy đây.” Anh vội vàng nói xong lại vội vàng cúp máy. Sợ bị cô gái xảo quyệt Mai Thuỳ Hân này phát hiện ra dấu vết gì. Trịnh Thiên Ngọc ngồi ở mép giường một lát, có chút ảo não vò mái tóc. Chắc chắn là anh bị quỷ ám rồi, tối qua lại trẻ con đặt điện thoại bên tai, nghe tiếng hít thở của Mai Thuỳ Hân rồi ngủ thiếp đi! Nghe tiếng hít thở của cô dường như cô đang ở bên anh, nằm ngay trong lòng anh. Cảm giác đó vô cùng ngọt ngào cũng hết sức khắc khoải. Trịnh Thiên Ngọc lắc đầu, cảm thấy bản thân nhất định là điên rồi! Khó khăn lắm mới nguỵ tạo được giả cảnh chia tay với Mai Thuỳ Hân, bây giờ còn chưa giải quyết Hướng Như Lan, sao anh có thể làm theo ý mình, ngớ ngẩn như vậy chứ? Người đàn ông ngoài cửa khách sạn dây dưa với Mai Thuỳ Hân, người đàn ông áo đen dùng thuốc mê khiến Mai Thuỳ Hân ngất đi có ý đồ giết người, đằng sau những chuyện này đều có bóng dáng của Hướng Như Lan. Khoé môi Trịnh Thiên Ngọc nhếch lên một độ cong lạnh lùng. Hướng Như Lan ở trước mặt anh luôn giả vờ đơn thuần, thiện lương, dịu dàng, ân cần, không ngờ gây chuyện lại tàn nhẫn đến thế!