Chiếc xe mang phong cách thể thao màu trắng có giá trị to lớn đang chạy như bão táp trên con đường yên tĩnh. Một tay Trịnh Thiên Ngọc khoác lên trên tay lái, một tay chống bên cửa sổ xe đang mở, gió thổi mạnh vào mái tóc ngắn đen nhánh đầy nam tính. Ngũ quan rõ ràng, gương mặt đẹp trai hoàn mỹ, đôi môi mỏng gợi cảm có chút nhếch lên. Chờ người phụ nữ Mai Thùy Hân kia tự động quay về, hắn muốn tận hưởng với những người phụ nữ chủ động bám lấy mình, cùng nhau phát tiết một trận. Nhưng đổi cả hai người phụ nữ, hắn cũng cảm thấy không có hứng thú! Trong lòng của hắn cứ lơ lửng sự khó chịu, giống như có cái gì đó mắc kẹt ở tim, hô hấp cũng không thoải mái. Thôi bỏ đi, vẫn là nên về nhà đi, lên giường với những người phụ nữ kia, hình như cũng không ghiền bằng việc cãi nhau với Mai Thùy Hân. Mai Thùy Hân không yêu hắn cũng không sao, hắn sẽ nghĩ cách để cô yêu hắn! Một ngày nào đó, hắn sẽ hoàn toàn có được Mai Thùy Hân! Thứ hắn muốn không chỉ là người của cô, mà hắn càng muốn tâm của cô hơn. Lúc ánh mắt thâm thúy liếc đến hộp giấy lớn được đóng gói tinh xảo ở một bên, khóe môi Trịnh Thiên Ngọc chậm rãi cong lên. Hai ngày trước Mai Thùy Hân nói muốn đi mua mấy bộ quần áo cho Bảo Bảo trong bụng, nhưng lại luôn không có thời gian. Lúc nãy hắn đã đến cửa hàng quần áo tốt nhất cho trẻ nhỏ ở thành phố C, mua mấy bộ quần áo xinh đẹp nhất cho Tiểu Bảo Bảo. Nghĩ đến khi Mai Thùy Hân nhìn thấy mấy bộ quần áo nhỏ sẽ lộ ra sự vui vẻ, ý cười nơi khóe môi của Trịnh Thiên Ngọc càng sâu. Điện thoại trong xe vang lên. “Cậu Trịnh, cô Sulia đã tìm cậu nhiều lần, cô ấy muốn chuyển lời cho cậu rằng cô ấy rất nhớ cậu. Lúc trước là do cô ấy không hiểu chuyện, bây giờ cô ấy đã biết sai rồi, mong cậu Trịnh cho cô ấy một cơ hội.” Trợ lý của Trịnh Thiên Ngọc báo cáo với hắn một cách rõ ràng. Dừng một chút, ngữ khí của cô ta có chút lãng tránh: “Cô Sulia còn nói, cô ấy vừa làm phẫu thuật chỉnh hình, cô ấy nói cậu nhất định sẽ thích.” Khóe miệng Trịnh Thiên Ngọc nâng lên một độ cong mỉa mai. Giờ phút này, hắn chỉ muốn nhanh chóng về nhà ăn cháo loãng cùng đồ mặn, Mai Thùy Hân, hắn thừa nhận rằng mình đã nghiện cô. “Kêu cô ta cút đi!” Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng nói một câu, liền cúp điện thoại, lại bấm một dãy số khác. “Dì Trương, cô Mai đã ngủ chưa?” “Cô Mai? Cô Mai đâu có ở nhà đâu! Không phải là cô ấy cùng cậu tham gia tiệc sao?” Trái tim hung hăng đập mạnh một cái, bàn tay thon dài run rẩy, xe phanh lại một tiếng chói tai. Chiếc xe thể thao sang trọng va vào hộp thư trên đường trước khi dừng lại ở cạnh tường. Sau khi cúp máy thì ngay lập tức điện thoại cho Mai Thùy Hân. Trịnh Thiên Ngọc chau mày, cắn răng, Mai Thùy Hân, mau nghe điện thoại! “Xin lỗi. Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.” Giọng nói máy móc của cô gái nhắc nhở Trịnh Thiên Ngọc rằng, lần này Mai Thùy Hân đã thật sự biến mất! Tay Trịnh Thiên Ngọc nện một quyền trên tay lái! Mai Thùy Hân! Cuối cùng là cô đã chạy đến nơi nào! Điện thoại hết pin hay là cố ý tắt máy! Đá văng cửa xe, Trịnh Thiên Ngọc vừa xuống bên cạnh xe vừa bấm gọi cho Đoàn Phong. “Mai Thùy Hân mất tích. Lập tức điều động tất cả mọi người ở thành phố C cho tôi! Phải tìm cho ra cô ta! Nếu như không tìm thấy thì cậu cũng không cần phải sống nữa!” Bên trong căn phòng thoáng mát và dễ chịu, sau khi Mai Thùy Hân khóc rống xong một trận, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Có chút thẹn thùng nhìn áo khoác của Trần Hoàng Kiên đã bị nước mắt nước mũi của cô làm cho nhăn nheo, Mai Thùy Hân hít hít cánh mũi: “Đàn anh Hoàng, em muốn trở về, phiền anh đưa em ra ngoài với!” “Không.” Đôi mắt màu hổ phách của Trần Hoàng Kiên nhìn thẳng vào mắt Mai Thùy Hân, âm thanh rất dịu dàng nhưng ngữ khí lại kiên định. Trong lòng Mai Thùy Hân một trận đau đớn. Cô giương mắt lên nhìn Trần Hoàng Kiên, khó khăn nói: “Đàn anh Hoàng, em nhất định phải quay về.” “Tiểu Hân, em yêu Trịnh Thiên Ngọc sao? Em yêu hắn sao?” Mắt của Trần Hoàng Kiên lướt qua một tia bị đâm tổn thương đau nhức, anh nhìn chằm chằm Mai Thùy Hân, giọng nói cố chấp mà nghiêm túc. Trái tim đập dữ dội trong phút chốc. Đàn anh Hoàng, em nên trả lời với anh như thế nào đây? Nếu như em nói không yêu, thì có thể không? Nếu như em nói không yêu, anh có thể từ bỏ Lương Noãn Tâm không? Nếu như em nói không yêu, em có thể thoát khỏi Trịnh Thiên Ngọc để ở cùng với anh không? Không có khả năng, chúng ta đã bỏ lỡ nhau rồi. Mai Thùy Hân hiện tại, đã không phải là cô gái thuần khiết ngây thơ của ba năm trước. Cô của hiện tại, chỉ là một tình nhân dơ bẩn. Mai Thùy Hân cắn môi, đem nội tâm đang gợn sóng mãnh liệt giấu đến nơi sâu nhất dưới đáy lòng. “Đúng. Yêu.” Giọng của cô rất bình thản, nhưng trong đôi mắt sương mù tràn ngập nước mắt có một nỗi đau không thể che giấu. Trần Hoàng Kiên mở to hai mắt, nhẹ nhàng vươn tay ra che lên hai mắt Mai Thùy Hân, giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng như một tiếng thì thầm: “Tiểu Hân, em đang nói dối. Nếu như thật sự là yêu, tại sao đôi mắt của em lại buồn như vậy?” Trái tim Mai Thùy Hân đau dữ dội. Tại sao anh ấy luôn luôn hiểu thấu những gì cô luôn cất giấu ở nơi hẻo lánh nhất? Cô cũng đã nói yêu Trịnh Thiên Ngọc, tại sao anh ấy vẫn không để cho cô đi, tại sao lại muốn cố chấp như vậy? Đừng đối tốt với cô…đừng tiếp tục đối tốt với cô… Cái mũi chua xót không thôi, Mai Thùy Hân đẩy Trần Hoàng Kiên ra, cách anh xa một chút, cầu xin nói: “Đàn anh Hoàng, anh để em đi đi, em thật sự không thể ở đây được nữa.” Trần Hoàng Kiên còn thành khẩn hơn so với cô: “Tiểu Hân, cho anh thời gian một ngày được không? Ở bên cạnh anh một ngày thôi. Anh chỉ cần một ngày của em!” Mai Thùy Hân không có cách nào cự tuyệt được bộ dạng này của Trần Hoàng Kiên. Không thể cự tuyệt được sự thống khổ và cầu xin trong đôi mắt dịu dàng sạch sẽ kia. Cô hạ mắt xuống và nở một nụ cười ảm đạm: “Em đồng ý với anh.” Em đồng ý với anh, bởi vì đây là ngày cuối cùng của chúng ta. Em đồng ý với anh, vì từ nay về sau, em sẽ không gặp anh nữa. Em đồng ý với anh, vì từ nay về sau, em sẽ xóa anh khỏi trí nhớ của em. Trần Hoàng Kiên, em đồng ý với anh. Không có thời gian để suy nghĩ Trịnh Thiên Ngọc quay về tìm không thấy cô sẽ phát điên như thế nào, Mai Thùy Hân chỉ muốn nắm lấy đầu ngón tay ấm áp này. Ngón tay của đàn anh Hoàng, trắng nõn, thon dài, sạch sẽ, ấm áp. Thấy Mai Thùy Hân cuối cùng cũng đồng ý ở lại. Trong con ngươi dịu dàng của Trần Hoàng Kiên tràn đầy vui vẻ. “Đói bụng không?” Cưng chiều giúp cô chỉnh chỉnh tóc: “Anh nấu cháo cho em ăn có được không?” Cố gắng khống chế tâm tình của mình, Mai Thùy Hân lắc đầu, giọng nói nhàn nhạt: “Không cần, em không đói bụng.” Nghe được giọng nói hờ hững của Mai Thùy Hân, tay Trần Hoàng Kiên đang vuốt mái tóc dài của cô run lên, có chút khó xử nói: “Anh ép buộc em ở lại như vậy, em, sẽ ghét anh hay không?” Mai Thùy Hân cắn môi, mỉm cười lắc đầu với Trần Hoàng Kiên, ánh mắt chua xót lại muốn tuôn ra nước mắt. Cô làm sao có thể ghét anh ấy? Cô vẫn luôn nhớ nhớ thương thương đàn anh Hoàng, sao cô lại có thể chán ghét anh ấy? Cô sẵn sàng vì anh ấy làm bất cứ chuyện gì, sao cô có thể chán ghét anh ấy? Cô chỉ là…sợ anh ấy chán ghét cô thôi. Cô không ngờ anh ấy lại tốt như vậy, cô sớm đã không còn là công chúa nhỏ có thành tích học tập xuất sắc ba năm trước, cuộc đời của cô, sớm đã bị phá hủy hoàn toàn rồi. “Tiểu Hân…” Trần Hoàng Kiên đột nhiên hạ giọng thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy vai của cô, chỉ là ôm nhẹ nhàng như vậy, không có bất cứ suy nghĩ chiếm hữu nào. Toàn bộ thân thể Mai Thùy Hân đều căng cứng, cứng ngắc đến nỗi không nhúc nhích được. Hô hấp đều là hương bạc hà thanh mát ở trên người anh. Cố gắng khống chế ham muốn đem mặc vùi vào cái ôm của anh, Mai Thùy Hân chớp chớp con mắt chua xót, âm thanh còn mang theo chút giọng mũi: “Hoàng Kiên, em, tự nhiên em hơi đói bụng…” “Được, anh đi làm cơm cho em. Em muốn ăn cái gì? Anh nhớ trước kia em thích nhất là món cà chua hầm thịt bò, anh làm cho em ăn có được không?” Giọng nói của Trần Hoàng Kiên tràn ngập sự ấm áp như ánh mặt trời. Một nụ cười hạnh phúc hiện trên khuôn mặt của Trần Hoàng Kiên. “Ừm, được.” Mai Thùy Hân xoay người sang chỗ khác, cúi đầu xuống, để nước mắt rơi thẳng từ hốc mắt xuống đất. Đây là ngày cuối cùng của cô và đàn anh Hoàng, cô không thể rơi nước mắt. Cô muốn vui vẻ hạnh phúc, giống như ba năm trước đây. Nhìn Trần Hoàng Kiên đeo tạp dề, nghiêm túc thái thịt trong phòng bếp, ánh mắt mỉm cười của Mai Thùy Hân từ từ ẩm ướt. Đây là đàn anh Hoàng, là đàn anh Hoàng của cô, bây giờ đang đứng trước mặt cô, cách cô gần như vậy, cô chỉ cần khẽ vươn tay là có thể ôm chặt lấy anh. Nhưng cô lại không thể đưa tay ra…cô đã sớm mất đi tư cách đưa tay. Im lặng quay người, Mai Thùy Hân cố gắng để giọng nói của mình nghe bình thường chút: “Đàn anh Hoàng, em có thể đi tham quan ngôi nhà này không?” “Tùy ý tham quan đi. Nếu như em mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút, đồ ăn sắp xong rồi.” Tóc Trần Hoàng Kiên nhuộm thành màu nâu sẫm, rất hợp với anh. Nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào mặt anh, đẹp trai giống như hoàng tử trong truyện cổ tích. Mai Thùy Hân cũng không dám nhìn tiếp, nhấc chân đi lên lầu hai. Phòng ở của căn nhà này rất lớn, màu sắc chủ đạo đều là màu hồng phấn. Mai Thùy Hân có chút tò mò, tại sao Trần Hoàng Kiên lại trang trí ngôi nhà thành phong cách như thiếu nữ mộng mơ như vậy, ai không biết còn tưởng rằng nơi này là chỗ ở của cô gái mười tám tuổi. Đi dọc theo lan can tinh xảo được điêu khắc nghệ thuật, Mai Thùy Hân đứng ở đầu bậc thang lầu hai, mắt lập tức trợn tròn, kinh ngạc đến nỗi nói không ra lời! Cả một mặt tường đối diện với cô, vẽ một cô gái trẻ tuổi, mặc váy màu trắng, tóc đen thật dài rối tung trên vai, gương mặt cười xán lạn lại vui vẻ dưới ánh mặt trời. Gương mặt trắng nõn, cái mũi tinh xảo, đồi môi hồng nhuận đẹp đẽ, đôi mắt thanh tịnh kia có thể nhìn vào lòng người, lúc này đang nhìn Mai Thùy Hân. Hai đôi mắt giống nhau như đúc, một cái ở trên tường, một cái ở đầu bậc thang, nhìn thẳng vào nhau. Mặc dù cách xa nhau ba năm, nhưng hai đôi mắt này đều thuộc về tiểu Hân. Trần Hoàng Kiên, vẽ bộ dáng của Mai Thùy Hân lúc 18 tuổi ở trên tường. Mỗi đường cong đều tinh tế như vậy, màu sắc ở khắp nơi rất phù hợp, vẽ bức tranh người này, chắc hẳn đã vẽ nó với niềm đam mê và tình yêu to lớn. Bởi vì, giờ phút này Mai Thùy Hân đã bị cảm động đến nước mắt rơi đầy mặt. Cảm xúc đã cố kìm nén thật lâu lại lần nữa phá đê mà vỡ ra, Mai Thùy Hân ngồi ở chỗ cầu thang hẻo lánh, an tĩnh khóc đến tê tâm liệt phế. Không hề phát ra âm thanh, nhưng trái tim cô như nổi dậy sóng to gió lớn, còn kinh thiên động địa hơn sóng thần cấp mười. Đàn anh Hoàng, nếu không phải vì bị bắt cóc, có phải cả đời này em cũng không có cơ hội nhìn thấy bức tranh này không? Nếu em cứ khăng khăng muốn đi, có phải cả đời này em cũng không có cơ hội biết, hóa ra, tình yêu của anh âm thầm như vậy, mãnh liệt như vậy?