Nhưng nàng vẫn băn khoăn, bằng bất cứ giá nào cũng không nên cho Mira biết cô ta suýt là con mồi của một tay phóng đãng. Nếu biết bị lợi dụng và lừa bịp thì cô bé sẽ mất hết tính tự nhiên và niềm tin vốn tự nhiên cái duyên dáng của nó và có thể trở nên tàn nhẫn. Anna choáng váng trong giây lát vì chính Mira nói ra điều đó:
− Chị Anna, chị có nghĩ là em sợ chị không ưa Tommy không? Em có ngốc không? Thực ra chính vì anh ấy mà em có ý nghĩ đó. Anh ấy luôn luôn có vẻ cho rằng anh John và chị có thể cho là anh ấy quá già đối với em, chị biết không, anh ấy đã hôn em?
− Thật thế ư? Và em có thích không? nàng hỏi nhẹ nhàng .
Mira có vẻ lúng túng tới mức Anna sợ cô bé muốn bộc bạch điều gì hệ trọng chăng.
− Em thất vọng thì đúng hơn, lúc đầu em cứ nghĩ là phải bồi hồi xao xuyến lắm cơ.
− Không phải mọi cái hôn đều giống nhau cả đâu, em biết không? Anna đáp, vẻ lạnh nhạt, mắt vẫn không rời đường cái.
− Em mong như vậy, vì lần ấy đúng ra là em thấy khó chịu: em lo lo thế nào ấy. Quả là em không bỏ được ý nghĩ cho rằng đó là điều không hay, rằng lẽ ra Tommy không nên làm như vậy…mà có lẽ chính vì vậy mà sau đó em không dám nói với chị về anh ấy.
− Có lẽ thế. Anna nói gọn .
Lúc xuống xe, nàng cảm thấy rã rời. Hài lòng với kết quả công việc của mình trong buổi sáng, nàng sẵn sáng chấp nhận sự giáp mặt, tuy không lấy gì làm thú vị với bà mẹ chồng trong buổi ăn trưa.
Khi thấy chỉ có một mình John, nàng rất khoan khoái và anh mỉm cười vui vẻ đón hai chị em nàng. Anh đưa một ánh mắt qua đầu Mira như muốn nói với nàng là anh đã biết rõ tình hình. Chắc hẳn Dawson đã kể hết với anh vì anh bắt đầu nói:
− Mira, anh rất vui lòng vì em kịp đến dự buổi tiếp khách thân mật của anh chị tối nay.
− Em vui sướng lắm, anh John nhà anh đẹp quá, ở đây thật thần tiên và vượt quá sức tưởng tượng của em.
Đúng vào lúc đó Charles ghé đầu qua cửa hỏi:
− Thế nào chúng ta có đi ăn trưa không đây?
− Charles lỗi tại tôi đấy, nhưng anh vào đây, tôi phải giới thiệu em gái tôi với anh.
Trong thâm tâm Anna vui vui nghĩ bụng không biết Charles sẽ thấy cách ăn mặc của Mira ra sao, cũng may mà nó bỏ nón lại trong xe. Ít ra như thế anh ấy sẽ thấy mái tóc màu hung tuyệt vời và khuôn mặt xinh đẹp của nó.
− Anna chúng ta sang ngay phòng ăn thôi, John nói.
− Thế mẹ đâu?
− Mẹ đi ăn ngoài phố với Vivian, chiều nay phải dự một cuộc khai mạc triển lãm hoa.
− Còn hai đứa nhỏ?
− Chúng đi gặt lúa ở trại, bà vợ chủ ấp hứa tổ chức một bữa ăn linh đình và chúng hết sức hớn hở ra đi tuy vẫn mang theo bốn chai bia cho thật bảo đảm. John cười và giải thích.
− Ít ra chúng cũng không đến nỗi chết khát như tôi, Chatles rên rỉ.
Họ sắp bước sang phòng ăn thì Xanhcle đi vào .
Mira cảm thấy hoàn toàn thoải mái, cô ta nói chuyện sôi nổi khen ngợi ầm ĩ trước mọi thứ, làm mọi người cũng vui lây. Từ ngày tới Guyliver, Anna chưa dự một bữa tiệc nào vui vẻ đến thế. Sau bữa ăn, John đưa Mira đi xem toà lâu đài. Bước vào phòng khách lớn và khi mọi người sắp sửa chia tay thì Anna nói nhỏ với Charles :
− Anh ở lại, tôi có việc muốn nói với anh .
Hai người bước vào phòng khách nhỏ.
− Anh phải giúp tôi, Charles.
− Bao giờ tôi cũng sẵn sàng.
− Thế này, sáng nay tôi đi London để dứt Mira khỏi nanh vuốt của một gã đàn ông kinh khủng.
− Tôi cũng đoán chắc hẳn có chuyện. Cô em gái chị thật xinh đẹp, nhưng ăn mặc thì kì cục thật.
− Đó cũng là công việc của anh nữa đấy, Anna vừa nói vừa cười, nhưng tôi muốn nhờ anh một việc khác : một việc hình như quan trọng hơn nhiều. Anh phải giúp tôi làm Mira quên đi cái gã chạy theo tán tỉnh nó. Để đưa được Mira tới đây tôi phải quyến rũ nó với viễn cảnh một buổi khách mà John đã vội vã tổ chức cho buổi tối nay theo yêu cầu của tôi. Charles anh chú ý làm sao cho Mira vui thích thoải mái. Anh quen biết những người đến dự , việc đó đối với anh dễ dàng hơn đối với tôi.
− Thế áo dài cô ta định mặc ra sao?
− Đăng ten màu đen trên nền satin hồng, nàng bật cười và đáp.
− Được, chị mặc tôi, tôi sẽ "cải tạo" cô ta cho chị.
− Tôi biết anh rất có tài đóng vai bà mẹ đỡ đầu của nàng Lọ Lem.
− Anna, tôi đã nói với chị rằng : chị đâu phải là nàng Lọ Lem.
− Tôi biết, nàng vội vã cắt ngang, và tôi vẫn nhớ, nhưng tôi cấm anh không được nhắc lại.
− Thế chị cho tôi gì để trả công đây? Tôi biết mình muốn gì nhưng chưa biết có dám một hôm nào đó xin chị hay không?
Anna đỏ mặt nhưng lấy giọng đùa cợt để nói như thể nàng không xem đó là chuyện nghiêm túc:
− Tôi mong hiện anh không đang tìm cách tán tỉnh tôi đấy chứ , Charles?
− Anna, sao chị có thể nghĩ tôi dám làm một điều tầm thường như vậy đối với chị, anh đáp ngay.
− Vậy anh muốn làm gì?
Anh ta ngập ngừng một lát trước khi trả lời giọng không thật tin tưởng :
− Tôi nghĩ là tôi muốn tìm cách bày tỏ với chị nhiều hơn là chị nghĩ về cái điều dễ làm người ta nản lòng nhưng thật kì diệu mà người ta gọi là…tình yêu.
− Không, Charles, anh không thể làm như thế.
− Vì sao Anna?
− Anh cũng biết rõ câu trả lời của tôi thôi.
− Dĩ nhiên…nhưng bao giờ cũng dám làm những điều được phép thì liệu có ngốc nghếch không ?
− Làm những điều đáng chê trách dù chỉ một lần không thôi cũng đủ là ngu xuẩn rồi.
− Thế là chị khướt từ, vậy tôi làm công cốc hay sao? anh nói giọng nửa cười cợt nửa nể phục.
− Công không, đúng Charles ạ, nàng kiên quyết nói.
− Tôi tự hỏi mình sao tôi lại ngu ngốc đến thế, anh vừa nói vừa nhìn nàng vẻ xúc động.
Rồi anh bước tới cầm lấy hai bàn tay Anna lật ngửa ngắm nhìn lòng bàn tay và thì thầm:
− Đôi bàn tay nhỏ xinh đẹp, thật dịu dàng.
Đột nhiên trước khi Anna kịp đề phòng, anh cúi xuống và lướt nhẹ một cái hôn lên đôi bàn tay nàng.
− Chỉ là một chút niềm vui nhỏ thôi, anh thầm thì.
Anna không kịp phản ứng, anh đã nhảy ra mở cửa và khoát rộng tay, nói vui vẻ:
− Bây giờ chị hãy đi gặp John và em gái đi, còn tôi phải gọi điện thoại để mệnh lệnh của chị được thi hành.
Trong niềm say sưa phấn chấn, Mira vừa hôn chị gái vừa nói:
− Tuyệt vời, tuyệt vời Anna, chị hình dung xem, đại úy Maxlau điển trai gọi em là Pecxephon, ngay lúc đó em không thể hiểu ông ta nói gì, may sao Charles nói nhỏ với em" Bức tranh mùa xuân" . Một lời khen tốt đẹp, có phải thế không chị? Tất cả đều thật lộng lẫy.
Anna âu yếm ôm chặt Mira vào lòng :
− Mira bé nhỏ của chị, chị vui sướng thấy em hài lòng về buổi dạ hội, và em biết không, chị rất tự hào về em.
− Đúng thế hả chị Anna, ồ giá trước đây hai tháng, có ai tiên đoán là hôm nay cả hai chị em chúng ta ở lâu đài Guyliver và khiêu vũ trong những chiếc áo dài đẹp nhất đời thì chắc hẳn chúng ta phải cười vào mũi người đó, có phải thế không chị?
− Và cũng còn có thể nói là em lại đang tưởng tượng ra những điều lãng mạn huyền hoặc nữa.
− Ồ chị xem chúng đã thành hiện thực rồi, chị không thể biết em vui sướng đến thế nào vì chị là vợ anh John đâu.
− Em có thành thật không đấy, Anna đổi giọng nói và bỏ cánh tay Mira ra, chúng ta phải đi ngủ thôi, hơn h sáng rồi.
Bỗng nghe giọng nói của Charles, cả hai quay đầu lại:
− Hai chị em chuẩn bị đi ngủ phải không?
− Mira bảo nó không mệt mỏi gì hết.
− Còn tôi thì xin thú thật là tôi mệt ra trò, may sao John tìm cách thoát khỏi vị khách cuối cùng.
− Và dĩ nhiên là Vivian giúp anh ấy một tay, Anna nói luôn, nàng chỉ có chút ý định châm biếm nhưng giọng nói bất giác lại đượm vẻ chua chát :
− Đúng như chị nói, chị Anna, Vivian đang giúp John.
Charles như muốn bóng gió một điều gì đó nhưng Anna không hiểu và vẫn bối rối, còn Mira thì không thấy gì hết, nàng nhảy múa một mình trên sàn nhà và chỉ nghĩ tới niềm vui vừa được thưởng thức.
− Charles, em hết sức vui sướng, nhờ anh đấy, anh nói đúng, chiếc áo dài ban chiều không hợp với em tí nào. Khi anh nói, em không bằng lòng, em thú thật lúc ấy em chưa nhìn thấy chiếc áo này và…thậm chí em cũng không thể hình dung được nó nữa.
Mira đung đưa chiếc áo dài rộng bằng đăng ten trắng trước mặt Anna và Charles như thể một tác phẩm nghệ thuật :
− Áo có đẹp tuyệt vời không, chị Anna?
Quả là Charles đã chọn rất đạt, một bộ trang phục duyên dáng và tươi trẻ, và khi thấy Mira trong bộ quần áo ấy , một lần nữa Anna phải thốt lên:
− Charles, anh quả là thiên tài trong việc may sắm trang phục cho phụ nữ .
Không thể hình dung một Mira lãng mạn hơn trong tấm áo dài mỏng bằng đăng ten trắng kia với chiếc váy màu sẫm bó sát người, chiếc áo lót vừa cỡ, cổ áo vành cung thêu một vòng hình nụ hồng li ti sắc màu thanh nhã, thắt lưng và tay áo may phồng cũng in những nụ hồng mới hé nở.
Với bộ y phục ấy, Mira quả là hiện thân của tuổi trẻ của sự tươi mát, sắc đẹp và sự thơ ngây, Anna vui sướng nhưng không ngạc nhiên khi nghe nhiều lần những lời bình luận ngợi ca của khách về nhan sắc của Mira : theo họ chắc chắn Mira sẽ là một trong những cô gái trẻ đẹp nhất trong lễ hội Mùa đông, nàng còn nghe có ai đó khẳng định:
− Hai chị em Sippho sẽ nổi bật, quả là những giai nhân giáng thế, tôi lại nghe nói còn có một cô thứ mà chưa ai được trông thấy nữa kìa.
Anna muốn cười to lên, nàng thấy người ta có thể ca ngợi tới mức ấy hai cô con gái một ông thầy thuốc vô danh tiểu tốt ở nông thôn thì thật kì cục. Nàng nghĩ bụng, những người ca ngợi Mira có thể bình luận ra sao nếu họ nhìn thấy nó mấy tiếng đồng hồ trước đây với chiếc mangtô đỏ hoặc nếu thậm chí nửa tháng trước họ bước chân vào gian nhà bếp mà Milton phu nhân tương lại đang lau sàn nhà trong chiếc tạp dề bằng vải chéo.
Nhưng điều quan trọng nhất đối với nàng là Mira đã vui vẻ trong buổi tiếp , dù có nghĩ tới Tommy chăng nữa, điều đó hình như không xảy ra, thì cô bé không đến nỗi ân hận hắn không có mặt. Charles đã giữ đúng lời hứa : anh đã làm tất cả để Mira thành công, chẳng những đã tìm mua được chiếc áo dài thích hợp mà còn khích lệ để cô ta vững tâm. Anh đã che chở cô gái dưới đôi cánh trong suốt buổi dạ hội và thu xếp để những chàng trai dễ thương nhất mời cô ta nhảy , không để cô rãnh rỗi một lúc nào.
Anna nhìn Charles vất vả vì em mình với ánh mắt biết ơn, nhưng giờ đây, cuối buổi dạ hội, chỉ còn lại ba người trong một góc phòng khách, nhìn thấy Charles và Mira trao đổi với nhau những nụ cười, nàng bỗng cảm thấy hết sức cô đơn.
Quả là nỗi cô đơn của nàng sẽ khủng khiếp và cuộc sống ở Guyliver sẽ khó có thể chịu đựng nếu không có Charles.
Anna giật mình khi bỗng nghe tiếng John:
− Thế nào Anna, em lấy làm mãn nguyện chứ?
Nàng ngạc nhiên thấy anh hỏi nàng câu đó, chứ không hỏi Mira , nhưng nàng vẫn đáp:
− Rất tốt , cảm ơn anh, buổi dạ hội thú vị lắm.
− Riêng tôi thì không thấy nó ghê gớm gì cả. Vivian xen vào, giọng lạnh lùng và chán ngán khi đến nhập bọn .
Cô ta bước vào vẻ uể oải, chiếc áo dài ngân tuyến lấp lánh dưới ánh đèn, và Anna bỗng có cảm giác bầu không khí êm ả và vui vẻ trong phòng khách nhỏ bị vẫn đục.
− Rất tiếc, John đáp giọng châm biếm.
− Em nghĩ là mình đã già đi, sự sôi nổi của bọn trẻ làm em mệt mỏi, cô ta vừa nói vừa ngáp.
− Lẽ ra chị nên đi ngủ sớm và dành cho sắc đẹp của chị một giấc ngủ ngon lành. Mira đáp giọng giả bộ thơ ngây.
Anna không thể không mỉm cười, khi thấy Mira tự vệ giỏi đến thế. Quả cô em nàng không hề bối rối trước thái độ thô bạo của Vivian. Nàng cảm thấy cô bé sẵn sàng ứng phó với mọi thách thức của người con gái lớn tuổi hơn cô. Nếu cả hai người cùng ở Guyliver thì chắc chắn sẽ xảy ra nhiều cuộc đấu khẩu và Vivian không hề có khả năng chiến thắng.
Đêm đã khuya và Anna muốn buổi dạ hội kết thúc êm đẹp, nàng lấy giọng hòa giải:
− Phải đi ngủ thôi, anh John , em đã thấy mẹ đã về nghỉ rất sớm.
− Bà lấy cớ phải để lớp trẻ vui chơi và đã có em chăm sóc , nhưng anh có cảm giác bà không được khỏe.
− Em rất buồn nếu bà ốm, hai đứa bé đã làm bà giận lắm.
John bật cười:
− Tối nay, hai đứa đã vượt xa ngày thường.
− Ồ em giận chúng hết chỗ nói.
Quả là buổi chiều đã bắt đầu không tốt đẹp, Milton phu nhân và Vivian không hề tỏ ra thích thú khi được biết là có tổ chức một buổi vũ hội nhỏ mà họ không được hỏi ý kiến. người được mời ăn tối, số người đông khoảng gấp ba sẽ đến khiêu vũ và John nhận lời giữa người nghỉ lại đêm .
Tất cả cái đó không có gì khó khăn, gia nhân vẫn quen chuẩn bị những buổi tiếp khách bất ngờ, nhưng Milton phu nhân vẫn muốn chỉ huy và cho rằng vai trò tổ chức mọi việc phải thuộc về bà. Biết mẹ chồng không hài lòng, Anna thấy mình phải giải thích với bà những sự kiện dẫn đến một sự xáo trộn như vậy. Bà cụ hình như hiểu ra rằng không có một ai nghĩ tới chuyện xúc phạm bà và Anna cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm khi hai người chia tay đi thay quần áo .
Nàng cởi bỏ y phục, khoát nhanh áo choàng để vào phòng tắm, vào lúc mở thắt lưng và sắp bước vào bồn nước thì nàng đứng sững lại: một con cá măng to tướng xuất hiện trong bồn tắm, nàng hiểu ngay: con cá kì quái này chính là tiêu bản mà nàng đã từng nhìn thấy trong tủ kính ở phòng bảo tàng của John, nàng bắt cá ra và nghĩ không khó gì mà không tìm ra thủ phạm.
" Trong nhà này chỉ có hai đứa nhỏ mới có thể nghĩ ra cái trò như thế, miễn chúng không làm cái trò đùa ấy với những người khác" .
Nhưng cho tới lúc nàng bước vào phòng khách có đông đủ khách khứa trước bữa ăn tối, hai đứa trẻ đã đi xem tất cả các phòng tắm trong lâu đài. Bà Milton đã dậm chân lên một con cá sấu nhỏ dấu dưới đáy bồn tắm, Vivian thì tìm thấy một con rắn lục nấp trong bộ trang phục cô ta định mặc, có một con hổ mang to tướng trên giường cô Maxlau, một vị khách nghỉ đêm lại và suýt lên cơn thần kinh, một cái đầu cọp ngoạm một chú nai giữa hai hàm răng thì nằm trên gối Xanhcle, Charles tìm thấy mấy con bò cạp trong giày. Một bà nổi tiếng dũng cảm trong các cuộc săn bắn, bỏ chạy trong hành lang khi thấy một con khỉ đột nhồi rơm trong phòng ngủ. Ai nấy đều là nạn nhân của trò đùa, nhưng chỉ riêng một mình Xanhcle là thưởng thức khía cạnh hài hước của nó.
Xấu hổ đến xót xa, Anna phải xin lỗi mọi người, Charles cố an ủi nàng nhưng không mấy kết quả.
− Thôi đi chị Anna, chị đừng nghĩ tới nữa.
− Tôi buồn phiền nhất là đối với Milton phu nhân.
− Điều đó có quan hệ gì đối với chị, dù sao bà cũng không bao giờ âu yếm chị và chị cũng không bao giờ thoả mãn được bà đâu.
− Vì sao?
− Vì chị là John tân phu nhân.
− Nhưng đó đâu phải là một câu trả lời.
− Thế nhưng toàn bộ câu trả lời cho câu hỏi của chị là ở đấy.
Charles nói với giọng thuyết phục, nhưng vẫn không lay chuyển được Anna.
− Vì sao, bà không thể ghen tuông, tôi ít thấy có bà mẹ nào tỏ ra yêu thương con trai mình đến thế.
− Cái quan trọng đâu phải là điều người ta nói, mà chính là điều người ta nghĩ, dù sao chị cũng phải biết thế chứ?
Bối rối Anna hỏi một cách ngây thơ:
− Hai cái đó không phải là một hay sao?
Charles bật cười vẻ xúc động :
− Chị Anna, chắc hẳn sẽ có ngày chị tỉnh ngộ và chắc hẳn ngày đó chị sẽ tỏ ra già dặn hơn .
Anna không chú ý nhiều tới câu nói, nhưng họ dừng lại ở đấy vì họ được báo là bữa ăn tối đã dọn xong.
− Em nhảy quá nhiều thế mà em vẫn muốn buổi vũ hội không chấm dứt. Mira bước vào và lên tiếng.
− Mira, cô cứ yên tâm, trong đời cô sẽ còn nhiều buổi dạ hội như thế, Charles cười bảo cô.
− Charles anh tin chắc như vậy sao? Em rất sợ em đang sống trong mơ .
Vivian xen vào bằng một giọng hết sức chán chường :
− Khi cô nhiều tuổi hơn, cô sẽ thấy những cái đó không còn sức hấp dẫn nữa đâu, rồi cô sẽ thấy tất cả các buổi khiêu vũ ở Guyliver đều giống nhau.
Anna bật cười :
− Vivian chúng ta đi ngủ thôi, còn nghe cô nói nữa thì rồi ở chốn lâu đài Guyliver này, chẳng còn gì hứng thú nữa. Thôi tạm biệt và cảm ơn Charles nhé.
Trên cầu thang Mira nói với Anna:
− Sáng mai em sẽ đi bơi với Charles, anh ấy cũng hứa tập cho em chèo thuyền.
− Hay quá, Anna đáp, vui sướng thấy Mira không có ý định trở lại London ngay ngày hôm sau .
Lên hết thang gác, nàng âu yếm ôm hôn Mira, chúc cô ngủ ngon và nói thêm:
− Tối nay em đẹp thật đấy Mira.
− Ồ không bằng một nửa chị đâu. Mira nói.
Đóng cửa lại Anna sực nhớ lời hứa với Dawson mà nàng chưa thực hiện được, nàng chưa có dịp nói chuyện với Vivian, nhưng đêm đã khuya và Anna ngần ngại không muốn tìm gặp. Nàng không giống Mira, nàng sợ cô em họ John ngay từ hôm đầu. Vivian như thể được tạo nên bằng tất cả sự duyên dáng và cung cách hời hợt bề ngoài của cái thế giới quý tộc xa lạ đối với Anna, nhưng nàng vẫn tự bảo mình" cứ phải đi gặp".
Đến trước cửa, nàng phải cố gắng mới quyết định gõ, nghe giọng nói lạnh lùng của Vivian mời vào, nàng tự nguyền rủa mình đã hứa với Dawson.
− Ồ chị đấy à?. Vivian thốt lên ra vẻ sửng sốt thấy Anna .
Ngồi trước gương soi, cô gái đang tháo chiếc vòng cổ bằng ngọc thạch khắc chạm khá hợp với nước da trắng muốt của mình, trước khi liều bước vào, Anna rụt rè hỏi:
− Tôi có thể nói chuyện một lát với cô được không?
− Được chứ, mời chị vào, nàng đáp không do dự, và chỉ chiếc ghế bành.
− Tôi nghĩ bụng không biết chị muốn nói điều gì với tôi, ...để xem tôi có đoán ra không nào?
− Không đâu, Anna nói.
− Về John phải không?
− Không, cô Vivian ạ, về một người khác cơ, một người nhờ tôi...nói chuyện với cô.
Vivian có vẻ hết sức sửng sốt và Anna quyết đi thẳng vào vấn đề:
− Sáng nay, khi đi tìm Mira, tôi có gặp Dawson và chúng tôi đã nói chuyện khá lâu.
Vivian vội ngoảnh đầu lại và nói rất nhanh :
− A, Dawson à.
Nghe giọng nói , Anna đoán biết là cô ta không dửng dưng với chàng trai:
− Dawson vừa quyết định một điều rất hệ trọng, và cô Vivian này, anh ấy muốn báo cho cô biết.
− Làm sao chị…chị lại biết việc đó.
− Tình cờ thôi...Dawson có quyết định trên trong lúc tôi đang ở đấy, và ngay lập tức, anh ấy muốn qua tôi báo cho cô biết...Người ta yêu cầu anh ấy ứng cử vào Nghị Viện ở một khu phía Nam London. Anh ấy quyết định chia tay với John và ra ứng cử và, và… xin cưới cô.
Vừa nói Anna không thể không băn khoăn vì sao Dawson lại say mê đến thế cái cô gái chạy theo thời trang và diêm dúa này, một cô gái chỉ quan tâm tới những điều hoàn toàn xa lạ với mối quan tâm của anh. Anh tỏ ra hết sức độ lượng và nhân ái, sẵn sàng đấu tranh cho những người nghèo khổ. Anna thấy mắt anh long lanh một ngọn lửa không thể đánh lừa người ta, còn Vivian thì hoàn toàn thờ ơ đối với dân chúng, cô ta sẽ làm gì bên anh?
Im lặng kéo dài, Anna quan sát cô gái đang ngắm mình trong gương. Bỗng Vivian đứng vụt dậy và nói:
− Anh ấy điên à, chia tay với John, ...anh ấy điên thật rồi, rồi sẽ sống thế nào?
− Nếu trúng cử, anh ấy sẽ có lương Nghị sĩ, và tôi nghĩ anh ấy sẽ nhanh chóng làm nên sự nghiệp.
− Chị nghĩ, chị nghĩ, nhưng chị Anna, rốt cuộc chị biết gì về Dawson? Vivian giận tái người và rít lên.
− Ồ chẳng biết nhiều đâu, Anna bình tĩnh đáp, nhưng tôi có thể biết sự thật. Dawson có tham vọng: anh ấy muốn thành đạt và tốt hơn nữa là tin chắc sẽ thành đạt nếu có cô ở cạnh.
− Có tôi ở cạnh ư, ...nhưng vì sao kia chứ,…để làm gì...?
− Anh ấy yêu cô, Anna nói thẳng.
− Điều đó tôi biết, Vivian nóng nảy nói.
− Còn cô, cô có yêu anh ấy không? Anna hỏi với cảm giác cô ta sẽ phủ nhận hoặc nổi sung lên.
Nhưng bỗng nhiên cô ta nguôi giận và nét mặt hiện rõ nỗi thất vọng :
− Đúng , tôi yêu anh ấy, Vivian nói, giọng như nghẹn lại, nhưng tôi làm gì được?
Trước vẻ phiền muộn lộ rõ trong thái độ Vivian, Anna quên hết nỗi sợ hãi từ trước tới nay đối với cô gái, nàng chỉ thấy một kẻ đau khổ cần cứu giúp, và dịu dàng nói:
− Vậy cô không thể lấy anh ấy được hay sao?
− Dù sao tôi cũng không thể lấy một người không có tiền bạc, không có chút gì tặng tôi.
− Có chứ, anh ấy tặng cô… tình yêu.
− Thế tình yêu có cho người ta ăn, người ta mặc được không? Làm sao người ta có thể tiếp bạn bè, đi chơi, sống cuộc sống của những con người văn minh.? Tình yêu đâu có cho tôi nhà cao cửa rộng kẻ hầu người hạ, Anna chị thấy là không thể nào được chứ. Tôi yêu Dawson, đúng, tôi yêu anh ấy, tôi không thể ngăn cấm lòng mình, tôi làm đủ điều để cố quên, để xua đuổi hình ảnh anh ấy ra khỏi trái tim mình. Vì sao tôi có nỗi bất hạnh say mê anh ấy? Anh ấy không đẹp trai, không vui tính, không hấp dẫn tí nào. Anh ấy nghiêm túc, duy tâm. Những người tôi thích, tôi mến thì anh ấy không thích. Anh ấy say mê những vấn đề tôi thấy khó chịu, gay cấn, những sự việc khủng khiếp mà tôi không muốn biết. Thế nhưng tôi vẫn yêu Dawson. Thật vô lí và lố bịch: nhưng dù sao tôi vẫn yêu anh ấy.
Vivian im lặng một lát ngắm nhìn Anna rồi nói tiếp ít sôi nổi hơn:
− Kể tất cả cái đó với chị thật ngu ngốc, chắc hẳn chị chê cười tôi, vì chị biết tôi muốn lấy John và tôi vẫn hi vọng lấy anh ấy một ngày sau này khi tôi làm cho anh xa lánh chị. Đúng thế, vì có John là có an toàn, tiền bạc, quyền uy, địa vị xã hội.
− Thế còn hạnh phúc?
− Tôi sẽ có hạnh phúc với tất cả những thứ đó, Vivian đáp, ánh mắt thách thức Anna.
− Trong lúc cô yêu Dawson ư? Ồ Vivian, cô chớ ảo tưởng, cô sẽ rất khổ sở đấy. Cô là của Dawson, cũng như Dawson là của cô.
− Tôi không muốn nghèo đói. Vivian kêu lên.
− Vì sao nghèo đói làm cô sợ hãi đến thế? Khi người ta hạnh phúc, người ta không biết mình nghèo đâu.
− Ồ điều đó thì chị không bao giờ làm tôi tin được.
− Tôi không hề muốn như vậy, tôi chỉ có thể nói với cô rằng suốt đời tôi đã hết sức hạnh phúc tuy chúng tôi rất nghèo.
− Ồ Anna nhưng chị khác.. Vivian đáp, giọng lộ rõ sự khinh thị.
− Cô không thấy là mọi con người đều giống nhau cả sao? Tất cả chúng đều cần yêu và được yêu.
− Đúng, tôi muốn được yêu, Vivian thốt lên, hai bàn tay nắm chặt lại một cách tuyệt vọng...ôi lạy chúa, tôi biết làm gì đây.?
Vivian ngồi phịch xuống chiếc ghế đẩu trước bàn trang điểm, lần này cô ta quay lưng lại gương soi, ngồi lặng im một lát nhìn Anna, rồi bình tĩnh nói rành rọt :
− Chắc chị nghĩ tôi bị loạn thần kinh, ...nhưng chị đâu biết đời tôi. Từ bé tôi sống trong sự bất ổn, trong sự sợ hãi tương lai. Vâng đúng thế…chị không biết cái đó là thế nào đâu. Chị, chị đã từng luôn luôn nghèo đói, chị không trải qua cái gì khác. Ít ra sự đói nghèo của chị cũng có cái ưu điểm là ổn định…đối với Charles và tôi, thì khác hẳn.
Cô ta ngừng lời và lấy những ngón tay dài móng tay sơn đỏ che mắt, như thế nhớ lại quá khứ làm mình kinh hãi:
− Từ buổi còn ấu thơ, tôi đã sợ hãi. Trí tưởng tượng không đưa tôi chu du ở những xứ sở trong truyện thần tiên, tôi luôn luôn hình dung mình chết đói, chết rét ngoài đường. Anna, tôi cam đoan với chị là tôi không nói quá đâu...cha tôi là một người cực kì hấp dẫn, than ôi, ông có tật xấu khủng khiếp: đánh bạc. Ông đánh cược lung tung về bất cứ cái gì. Người ta kể lại là, lúc tôi còn là một con nhóc cha tôi đã đem đặt cược, tiếc thay, tôi cân nhắc lời tôi nói đấy, lần ấy ông lại thắng cuộc. Nhưng không phải bao giờ ông cũng gặp may như vậy. Mẹ tôi mất khi tôi còn rất bé. Tuổi ấu thơ của tôi thật gập ghềnh. Ngôi nhà gia đình lúc thì đủ thứ sang trọng lúc thì trống rỗng. Trong nhà có đồ gỗ lộng lẫy, có tranh ảnh, đồ ăn, đồ đựng bằng bạc, vô số kẻ ăn người ở hầu hạ chúng tôi, nhưng chỉ được vài tháng rồi một sớm một chiều, tất cả tan biến, chỉ còn mấy chiếc giường nắm và vài cái bát đĩa. Tất cả đầy tớ biến mất như có phép thần, người duy nhất ở lại là bà lão quản gia đã từng phục vụ mẹ tôi từ khi bà lấy chồng.
Thậm chí mỗi năm thay đổi mấy lần vú em nuôi tôi, ...lớn lên tôi đã trở nên tàn nhẫn nhưng vẫn rất yếu đuôi. Việc học tập của tôi bị sao lãng , Charles tương đối may mắn hơn : một ông bác đài thọ việc học của anh và gửi anh đến ở nội trú ở Iton. Khi tôi tuổi thì cha tôi chết đột ngột để lại cho Charles và tôi những khoản nợ chồng chất và viễn cảnh những vụ kiện khá ô nhục trong những năm cuối đời. Cha tôi đã trở thành một kẻ lừa gạt: ông đã cá cược bằng tiền của người khác. May sao John đã đến cứu giúp chúng tôi và thu xếp ổn thoả mọi việc. Lẽ ra tôi không nên nói...nhưng thà cứ nói thật với chị; tôi vốn quyết định lấy John từ lâu trước khi chưa gặp anh và khi đối với chúng tôi, anh mới chỉ là một thứ anh hùng huyền thoại. Đã từ lâu, đối với tôi, John và toà lâu đài Guyliver là biểu tượng cho sự ổn định, cho sự an toàn.
− Đời cô chắc chắn đã kinh khủng lắm, Anna xúc động và bàng hoàng nói, tôi ái ngại cho cô biết bao .
Một nụ cười xót xa hiện lên trên môi Vivian khi cô gái đáp:
− Anna chị có quyền làm việc đó, chính vì chị mà tôi không lấy được John, anh ấy vốn không yêu tôi, nhưng anh ấy quen sống với tôi, lâu đài… và có thể nhượng bộ, nhất là mẹ anh mong ước chúng tôi lấy nhau.
− Thế bây giờ cô sẽ làm gì?
Vivian phát một cử chỉ bất cần trước khi trơ trẽn trả lời :
− Chị bảo tôi làm gì? Những người đàn ông giàu có, đâu có nhiều.
− Tôi nghĩ tới Dawson đấy .
Ánh mắt Vivian dịu đi :
− Dawson tội nghiệp, tôi không giúp gì được nhiều cho anh đâu, tôi không thể là một người vợ tốt đối với anh.
− Thế nhưng nếu cô cũng yêu Dawson như Dawson yêu cô thì cô sẽ là người vợ thích hợp duy nhất của anh ấy.
− Chính vì yêu Dawson mà tôi không muốn trút lên anh cái gánh nặng có một người vợ kém cỏi và ích kỉ như tôi.
− Chẳng có gì buộc cô phải như thế cả.
− Tôi không muốn chịu một lần nữa nỗi sợ hại đối với ngày mai, những sự chìm nổi của cảnh khổ cực. Không, vì sao tôi lại say mê Dawson?
Vivian nhìn một lượt quanh mình, rồi lấy tay chỉ những đồ gỗ thếp vàng đẹp đẽ những tấm dra trải giường bằng lụa màu xanh nhạt, chiếc giường vương giả, cô ta nói giọng âm thầm:
− Đấy là những thứ tôi muốn có.
− Cho một mình cô.
Vivian cúi đầu.
− Dù sao cô cũng không thể sống một mình trong lúc có một người đàn ông yêu cô và cũng được cô yêu. Sự nghèo đói được san sẻ với anh ấy không đáng làm cô sợ hãi. Tôi đã trải qua nghèo đói. Thế nhưng vẫn là thời kì hạnh phúc nhất trong đời tôi.
Vivian nhếch mép cười:
− Hạnh phúc của chị là loại hạnh phúc nào?
− Hạnh phúc được sống với những người tôi yêu mến, hạnh phúc có những mối quan tâm như nhau, hạnh phúc cùng nhau chia sẻ những tư tưởng và tình cảm mà không có gì có thể làm tan vỡ…trừ cái chết.
− Những niềm vui ư? Chị nghĩ tôi có thể bằng lòng với thứ niềm vui đó hay sao? Vivian phản đối.
− Sao lại không? Vậy ở đâu cô có những niềm vui? Dĩ nhiên toà lâu đài lộng lẫy, nhưng ở đây chúng ta có thường vui vẻ không? Tôi thấy cô nói năng bàn cãi về việc này việc khác nhưng tôi không thấy một ai có vẻ vui sướng hay mãn nguyện.
Vivian nhìn Anna với ánh mắt thách thức:
− Ở đây tôi đã rất hạnh phúc.
− Thực sư ư? Vivian, cô đã thực sự vui sướng đã nếm hưởng niềm vui sâu xa mà người ta cảm nhận khi chia sẻ cuộc sống của những người mình yêu và yêu mình ư ? Anna hỏi.
− Có đúng là phải có cái đó mới hạnh phúc hay sao? Vivian hỏi vẻ cao ngạo.
− Đúng, vì hạnh phúc chính là cái đó và chỉ có cái đó, và cô phải biết cái đó vì cô bảo cô chia sẻ tình yêu với Dawson.
Vivian đứng dậy đi lại trong phòng:
− Nói thế để làm gì? Tôi cố sức để quên Dawson, đã mấy tháng nay tôi không gặp anh ấy. Thỉnh thoảng John có nói về Dawson, nhưng anh ta không có chút vị trí nào trong đời tôi.
Anna vẫn khăng khăng :
− Vivian, cô không thể cứ trốn tránh mãi như thế trước cuộc sống.
− Sao trốn tránh ư?
− Hoàn toàn đúng thế; trước hết trốn tránh trước đói nghèo và ngày nay, trước tình yêu. Trốn tránh Dawson, chính cô trốn tránh số mệnh của cô .
Một thoáng giận dữ trong ánh mắt Vivian:
− Cứ để tôi yên, Anna, sao chị lại hành hạ tôi đến thế? Ôi Dawson, tôi không sao chịu nổi nữa.
Vivian ngồi phịch xuống ghế và khóc nức nở, Anna đến bên cạnh quàng tay lên cổ cô ta và tìm cách an ủi với những lời lẽ rất dịu dàng như nàng vẫn thường làm với hai đứa em :
− Thôi nào, thôi nào, Vivian...nàng nhắc đi nhắc lại .
Vivian bỗng nức nở và đầu hàng:
− Tôi ngu ngốc thật, tôi yêu anh ấy biết mấy, tôi đau khổ vì anh, tôi thấy thiếu anh, tôi muốn không yêu anh nữa, muốn quên anh, nhưng không thể được, tôi yêu anh.
− Tôi biết; cô yêu...và cô sẽ lấy anh ấy, phải thế không nào?
− Than ôi, tôi nghĩ là như vậy. Vivian đáp giọng rầu rỉ, nhưng tôi sợ...rất sợ những gì đang chờ đợi mình.
− Không nên sợ, tôi tin chắc Dawson sẽ mang lại hạnh phúc cho cô và biết bảo vệ cô, và trực giác cũng bảo tôi là anh ấy sẽ thành công: tôi tin chắc như vậy.
− Giá tôi cũng có được niềm tin như chị. Nếu được thế thì mọi việc đã ổn từ lâu rồi, thế nhưng cả chị nữa , chị đâu có hạnh phúc mặc dù chị khôn ngoan.
− Phải chăng vì tôi không còn nghèo nữa, Anna đáp và cố mỉm một nụ cười.
− Đời người kì cục thật, chị Anna, sẽ tốt đẹp hơn biết bao nếu đảo ngược các vai trò : chị sẽ là một người vợ lí tưởng của Dawson, và tôi, một phu nhân ghê gớm của John, chỉ trước đây h thôi làm sao chúng ta có thể tưởng tượng nổi là có buổi nói chuyện như thế này?
− Trước kia, tôi sợ cô. Anna nói.
− Còn tôi thì tôi thù ghét chị vì chị lấy mất của tôi tất cả những gì tôi mong muốn .
Cả hai cười vui vẻ. Vivian bỗng liếc nhìn, hình ảnh mình trong gương :
− Đầu óc kì cục, lần này quả là lần đầu tiên tôi khóc.
− Chắc hẳn cô sẵn nước mắt lắm. Anna thông cảm tiếp lời.
− Đúng tôi đã quá ngu ngốc, nhưng tôi băn khoăn mình có ngu ngốc hơn không nếu quyết định lấy Dawson, Anna, nếu tôi làm một việc điên rồ thì lỗi tại chị đấy nhé. Chị đã vẽ lên cho tôi một bức tranh thật hấp dẫn về sự nghèo khó.
− Về sự nghèo khó với một mình Dawson, Anna đính chính và mỉm cười.
− Vâng tôi sẽ gọi điện ngay cho anh ấy để biết chắc là không thay đổi ý kiến trước khi đi ngủ.
− Thôi, cô đi mà gọi điện, chúc cô ngủ ngon và cầu mong thượng đế che chở cho cô.
− Anna, chị thật lòng khi nói vậy chứ?
− Dĩ nhiên, và Vivian, tôi tin là thượng đế sẽ che chở cho cô ; khi làm điều cô phải làm thì người luôn luôn giúp đỡ.
− Tôi sẽ rất cần được Người giúp đỡ, có phải thế không? Chỉ có điều...tôi hơi xấu hổ nói ra Anna ạ, và cũng đã từ lâu tôi quên không biết làm thế nào để cầu nguyện.
− Cô sẽ học lại rất nhanh thôi, vì cô sẽ có nhiều điều thỉnh nguyện Người, cho cô và cho Dawson và bao giờ cầu nguyện cho người khác cũng dễ hơn cho chính mình.
Vivian ôm hôn nàng một cách bộc phát :
− Cảm ơn chị Anna, cả chị cũng giúp em nữa chứ, có phải không?
− Dĩ nhiên, nàng hứa và đi ra cửa.