Đột nhiên ánh mắt anh như đờ đẫn, nàng bỗng có cảm giác như nhìn thấy anh lần đầu tiên và hiểu biết đến tận chiều sâu tính cách của anh. Nàng nhìn thấy một con người khác phía sau nhân vật nghiêm túc, trang trọng và mực thước mà nàng từng biết. Nàng không sao lí giải nổi niềm đắm say hoang dã nàng nhìn thấy trong ánh mắt anh, nàng thu mình lại trước người đàn ông xa lạ đang dường như muốn thôi miên nàng, chinh phục nàng…ánh mắt anh gợi lên những điều làm nàng kinh hãi…tim nàng đập mỗi lúc một nhanh. Không muốn tìm hiểu hơn, nàng làm một cử chỉ bất lực, giây phút kinh hoàng tan biến.
Trước mặt nàng chỉ còn có John, con người khó hiểu, nàng chỉ mới biết qua, tuy là chồng mình.
Anna bước nhanh xuống thang gác, tay cầm chiếc mũ rơm rộng vành. Bước tới bậc cuối cùng, nàng trông thấy cỗ xe chờ trước cửa. Nhưng không thấy John, nàng định chạy đi tìm thì anh xuất hiện trong hành lang cạnh thư viện.
− Anna, anh rất tiếc là không cùng đi được với em, ông chủ tịch hội đồng kiến thiết đô thị quận vừa tới. Ông ta cần hỏi ý kiến anh và biết anh ở nhà, ông đến thẳng đây. Ông là người lớn tuổi, anh không muốn tỏ ra vô lễ, nhưng anh lại cũng không muốn làm em buồn.
− John, anh đừng bận tâm, em hiểu hoàn toàn.
− Thật ư? Em tha lỗi cho anh nhé.
− Không có gì phải tha lỗi cho anh cả, nàng vui vẻ đáp.
− Anh muốn em giận anh kia đấy, anh thì thầm, anh cứ nghĩ là em có phần...thất vọng .
Tuy có John cùng đi là điều thú vị, Anna vẫn phải thành thật thú nhận nàng thích một mình đi đón hai em, nàng muốn có trọn vẹn một mình hai em, không muốn chia sẻ những câu chuyện líu lo và những lời tâm sự của chúng. Nhưng nàng phải giấu kín tình cảm để không làm John buồn; anh tốt đến thế, ít ra nàng cũng phải khéo xử sự, nàng cố cao giọng nói:
− Em lấy làm tiếc anh không đi cùng được, dĩ nhiên là như vậy, nhưng em phải đi ngay bây giờ, người ta bảo từ đây ra ga mất phút.
− Vậy tạm biệt, John đáp.
− Tạm biệt, nàng vừa nói vừa bước xuống thang gác.
Xe nổ máy, nàng quay lại: đứng trước cửa, John nhìn theo nàng, nàng kinh ngạc trước vẻ mặt của anh.
" Anh ấy có vẻ một con người cô đơn" nàng thoáng nghĩ, nhưng nàng vội gạt bỏ cái ý nghĩ ngờ nghệch ấy: " Nếu có một người cảm thấy cô đơn ở lâu đài Guyliver, thì người đó là mình: mình như một kẻ xa lạ trên một hòn đảo xa lạ."
Trên đường đi, anh tài xế nói với nàng là anh ta vốn ở trong vùng này từ xưa tới nay:
− Guyliver là Tổ quốc nhỏ của tôi, mẹ tôi ở trong một ấp thuộc lãnh địa này, bà đã làm việc trong lâu đài cho tới tuổi nghỉ hưu, còn vợ tôi thì làm người hầu bàn cho đến khi lấy chồng.
Anna thở dài, chỉ một mình nàng là người xa lạ: tất cả những người khác đều có gốc rễ ở đây và là thành viên của lãnh địa Guyliver. Con đường chạy ngoằn ngoèo giữa những đồng cỏ lác đác bụi cây. Không khí thơm mùi cỏ khô, từng quãng một , giữa các dãy hàng rào, thấp thoáng một thửa ruộng nhấp nhô lúa mì chín vàng rộm.
− Một xứ sở đẹp xiết bao, Anna bất giác thốt lên.
− Thưa phu nhân, trên đời này không có xứ sở nào đẹp hơn, người lái xe đáp, giọng chắc nịch.
Trên quãng trường chợ Croccli Crox, Anna nhìn thấy cây thập tự bằng đá, mà thành phố nhỏ này mang tên, nàng ngắm nhìn những ngôi nhà cổ xây từ thời nữ hoàng Anna, với những cây đèn lồng bằng sắt treo trên cửa ra vào, những cửa hiệu nhìn vui mắt với những tủ kính nhô ra ngoài và những hàng lan can gợi lại thời nhiếp chính huy hoàng. Nhà ga hiện đại mái ngói đỏ tươi như lạc lõng giữa những kiến trúc cổ ấy.
Dừng xe trên sân ga, người lái xe nói với Anna:
− Tôi vào hỏi giờ tàu, mời phu nhân ngồi chờ trong xe, dạo này hoạt động đường sắt thường bị nhiễu loạn vì những chuyến tàu bổ sung.
Lát sau anh ta quay ra báo tin là ít ra cũng phải một tiếng nữa tàu mới tới ga.
− Tốt quá, tôi có dịp thăm thành phố.
− Bằng xe hơi, thưa phu nhân?
− Không, cảm ơn anh, tôi thích được đi bộ.
Nàng xuống xe, đi vào một con đường rợp bóng cây và đến khu chợ, chợ vẫn giữ một vẻ xinh xắn cổ xưa rất đặc biệt; có thể nói nhịp sống không hề thay đổi từ thời kì lập ra tới nay.
Anna liếc nhìn các tủ kính bày hàng. Một tấm biển mới sơn trên cánh cửa màu xanh: LILITH , HIỆU CẮT TÓC khiến nàng chú ý .
Nàng nở một nụ cười: có bao nhiêu người dân của cái đô thị nhỏ bé này biết được rằng Lilith, thủy tổ của tất cả những người đàn bà có sức quyến rũ, đã từng nổi tiếng vì sáng tạo ra mọi lạc thú của loài người từ khi khai thiên lập địa.( Lilith, quỷ cái mà truyền thuyết Do Thái cho là vợ lẽ của Adam, và đã sinh ra vô số yêu quái) " Dù sao thì đây cũng là một anh chàng biết hài hước", nàng thầm nghĩ.
Xem đồng hồ, nàng quyết định vào hiệu. Nội thấy phòng cắt tóc cũng dễ thương như phía ngoài tủ kính: tường và ghế bành màu xanh lá cây, những bức tranh đồng quê, những dây leo rủ từ trên trần nhà xuống tựa như những dòng thác. Một cô gái mặc plu xanh bước ra:
− Thưa bà, bà cần gì?
− Tôi có rất ít thời giờ, tôi phải ra ga đón chuyến tàu h, cô có thể gội đầu và uốn tóc cho tôi dược không?
− Được ạ, lúc này tôi đang rảnh.
Phòng gội đầu cũng bày biện đồ gỗ sơn xanh, và sơn trắng khiến Anna phải thốt lên:
− Cửa hiệu của cô tuyệt vời.
− Thưa bà, tôi rất vui sướng được nghe bà khen ngợi.
− Cửa hiệu này của cô phải không?
− Vâng, trong năm trời, tôi ước ao có riêng cửa hiệu, và cuối cùng bây giờ tôi đã có, tôi cứ ngỡ như một giấc mơ.
− Vì đâu có có ý nghĩ mở cửa hiệu ở đây, Anna hỏi trong bụng nghĩ rằng mở hiệu cắt tóc ở London hay một thành phố lớn thì hơn.
− Mẹ tôi sống nơi đây, bà đã già và không thể nghĩ đến chuyện sinh sống chỗ khác, vả lại cái thành phố nhỏ bé của chúng tôi đã bắt đầu hiện đại hóa.
− Ít ra thì công việc vẫn tốt chứ?
− Chúng tôi có đủ việc làm, tôi có một cô giúp việc và tôi chung cửa hiệu với một người bạn, chúng tôi có thể thuê một cô gái làm móng tay và mở một phòng mỹ viện, nhưng buổi đầu không nên có quá nhiều tham vọng.
Cô gái gội đầu cho Anna rất thành thạo.
− Cô có thể rẽ giữa cho tôi được không? Có người gợi ý cho tôi như vậy.
Lilith rẽ mái tóc dài màu nâu và hỏi lại:
− Bà muốn tôi uốn tóc cho bà như thế nào?
− Tôi chẳng biết nên như thế nào cả... cô cứ uốn cho tôi một mái tóc đơn giản và nhất là dễ chăm sóc .
Đứng sau lưng Anna, Lilith suy nghĩ giây lát:
− Tôi sẽ rẽ giữa tóc của bà ra hai bên, cho ôm lấy khuôn mặt, và mái tóc vẫn bồng bềnh, bà nghĩ thế nào?
− Tuyệt vời, thế mà tôi không hề nghĩ tới. Tôi không quan tâm nhiều đến bản thân mình.
− Điều đó không thật cần thiết, nhiều phụ nữ sẵn sàng bỏ ra bạc triệu để có được sắc da như bà và một mái tóc xoăn một cách tự nhiên.
Anna vừa mỉm cười vừa thầm nghĩ," Lời khen thứ đối với mình trong ngày hôm nay! Không biết rồi điều gì sẽ xảy ra nữa đây, có lẽ là do mình lấy chồng chăng." Trong lúc đó, Lilith dùng ngón tay xoa vuốt mái tóc dày mượt mà của nàng.
Bỗng nghe có tiếng nói ở phòng bên cạnh:
− Chào Moly, mình biết là sẽ gặp bạn ở đây.
− Chào bạn, Mình vẫn chờ cậu đến gặp mà, cậu ngồi và hút thuốc đi.
Có tiếng xê dịch ghế ngồi và và một giọng đàn ông cất lên :
− Có tin gì không, mình vừa từ Ecox tới hôm qua, mình không biết gì hết.
− Nhưng ít ra cũng biết tin về John Milton chứ?
Anna giật nảy mình và chờ nghe câu trả lời ngay sau đó.
− Thế John Milton làm sao? Đã lâu lắm mình chẳng biết tin tức gì về ông ta cả.
− Ông bạn thân ơi, ông ta lấy vợ rồi.
− Lấy vợ ư? Không thể được, lấy ai? Làm sao không thấy báo chí đưa tin gì hết?
− Đấy chính là điều ai cũng muốn biết, ông ta lấy một cô gái hoàn toàn xa lạ, ít ra đó cũng là điều Angela gọi điện cho mình biết sáng nay. Hôm qua gia đình Yatoly được mời tới ăn tối ở lâu đài Guyliver để làm quen với cô dâu.
− Cô ấy thế nào?
− Nhan sắc tuyệt vời, người ta bảo thế, một cô gái rất dịu dàng và kín đáo, nhưng tuyệt nhiên không phải là kiểu người mà John và nhất là bà mẹ ông ta có thể mong chờ.
− Và có biết phu nhân Milton nghĩ thế nào về cuộc hôn nhân ấy không? Chắc bà cụ không thích thú gì bị dồn vào hàng " hoàng thái hậu" .
− Ừ, theo lời Angela thì gia đình Yatoly có cảm giác bà ta giận dữ lắm. Hình như bà vợ John là con gái một ông thầy thuốc không có một xu dính túi, không biết cô làm gì để đưa John vào bẫy, đó là điều tôi băn khoăn, nhưng xét cho cùng, cái đó chẳng liên quan đến ai cả.
− Còn Vivian thì cô ta nói sao?
− Mình cam đoan là cô ta giận đến điên lên, nếu cô ta mà kiếm được chồng thì mình xin chịu mất đầu. Cô ta đến đâu cũng kiêu hãnh tuyên bố John là của riêng mình. Cậu còn nhớ cái cung cách của cô ta trong buổi vũ hội của gia đình Drayton chứ?
− Rốt cuộc anh chàng cũng bỏ rơi được cô ả, nhưng nếu Vivian thò nanh vuốt ra thì tôi không muốn ở vào địa vị nàng dâu trẻ tí nào.
− Nếu nàng đã đủ khôn khéo để chinh phục được John thì chắc chắn nàng cũng đủ sức để tự bảo vệ mình. Mình rất muốn làm quen nàng, chúng ta phải đến thăm họ thôi.
− Bạn thân mến ơi, tôi rất khó chịu với bầu không khí ở Guyliver. Tôi không chịu đựng nổi tia sáng ánh lên trong mắt bà Milton khi bà ta nhìn mình. Khi nào bà ta cũng như muốn cho rằng những ai không phải bạn bè riêng của mình đều là những thứ dơ bẩn chẳng may bị lôi ra từ một chiếc thùng rác.
− Quả là như thế.
Tiếp theo là những tràng cười, hai má nàng đỏ bừng. Nàng thở dài khoan khoái khi Lilith uốn xong tóc, chụp chiếc mũ lên đầu nàng, nàng không còn nghe được gì nữa. Nàng bắt đầu suy nghĩ: giờ đây nàng biết người ta nghĩ như thế nào về những con người trong lâu đài Guyliver. Thật xa cách biết bao cuộc sống điền viên được miêu tả trong các tập báo ảnh. Và đối với Vivian thì nàng đã không nhầm. Từ đây nàng biết chắc là Vivian đã từng hi vọng lấy John, đó là điều rất quan trọng.
Anna hồi tưởng lại tiếng đồng hồ vừa qua đi, nàng đã gặp không ít người mới lạ, những người đàn ông nói chung đều có thiện cảm, Dawson Baccolay để lại cho nàng một ấn tượng đẹp đẽ, tuy chỉ mới biết, khiến nàng có thể nhờ anh trông nom Mira và hai đứa bé, còn Charles và Xanhcle, người anh họ lớn tuổi thì ngay lập tức tỏ rõ tình thân đối với nàng.
" Nhưng còn đàn bà, và đây là vấn đề khác...", nàng thầm nghĩ. Những sự thù địch công khai, bà mẹ chồng thì tàn nhẫn khủng khiếp, thậm chí không sao có thể hình dung nổi bà ta có thể yêu thương hoặc đã có một lần yêu thương bất kì ai. Tuy thế chắc hẳn bà ta thương mến con trai, vì lẽ cuộc hôn nhân của John đã làm bà ta xao động. Nhưng theo tính cách của Milton phu nhân thì có thể nghĩ bà ta rất sợ ảnh hưởng của...một nàng dâu, bất luận nàng là ai, và tuyệt nhiên không muốn chia sẻ uy quyền của mình cho nàng. Lãnh địa thì thuộc về John nhưng bà ta là người hoàn toàn tùy ý điều khiển mọi việc. Bà ta có những năng khiếu có thể làm một nhà kinh doanh xuất sắc. Nhưng một vị phu nhân luống tuổi ở giai cấp xã hội của bà ta mà lại bộn bề công việc doanh nghiệp và tài chính thì thật không có gì thú vị.
Anna nghĩ tới buổi nói chuyện giữa hai mẹ con bà Milton trong buổi ăn sáng hôm ấy. Bà ta trình bày những sự cải tiến mà mình đã tiến hành để khai thác lãnh địa và những sự thay đổi mình dự tính.
Nghe bà nói, nàng hiểu rõ mẹ chồng là một người đàn bà chỉ huy không bỏ sót gì hết. Ở từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, bà ta cũng giữ vững lập trường của mình bằng những luận cứ vững chắc khi John không đồng tình. Anna có phần hoang mang khi nghĩ rằng sớm hay muộn cũng sẽ đến lượt nàng phải đảm đang công việc hiện nay mà bà phụ trách.
"Liệu mình có làm nỗi không?" nàng tự hỏi từ sáng nay, nàng thấy mình khác xa bà mẹ chồng mà nàng thừa nhận ngay lập tức là có những năng lực cao siêu. Nhưng đàn ông có ngợi ca những năng lực ấy ở một người đàn bà không? Một người đàn bà từ bỏ mọi nữ tính và bóp nghẹt trong bản thân mình mọi đức tính nhạy cảm và dịu dàng như mẹ chồng nàng, thì tất yếu không còn khả năng cuốn hút nào nữa. " Người đó quá sôi nổi, quá bận rộn".
Còn về Vivian xinh đẹp, thì chưa bao giờ Anna có cơ hội gặp một người đàn bà kiểu đó và nàng luôn luôn nghĩ rằng họ chỉ tồn tại trong tiểu thuyết. Làm sao một con người cực kì xinh đẹp, giàu nữ tính như cô ta lại có thể vừa có sức quyến rũ ghê gớm đồng thời tàn nhẫn và phũ phàng đến thế? Thái độ thù ghét của Vivian làm nàng kinh hãi và nàng e ngại phải sống thường xuyên giữa những con người bản chất như vậy .
Từ khi tới lâu đài Guyliver, nàng chỉ cảm thấy thoải mái với Charles nhưng dù sao anh ta cũng không nên tỏ ra quá sốt sắng đến vậy. Thỉnh thoảng ánh mắt quá dịu dàng của chàng trai làm nàng hoảng sợ.
" Anh ta tán tỉnh mọi người đàn bà anh ta gặp", nàng nghĩ bụng và trong lúc cho rằng mình cần cảnh giác đừng để anh ta đi quá xa, nàng không hề muốn thừa nhận là mình chơi với lửa và không nên thân mật với Charles thì hơn. Nàng không hề muốn bỏ mất niềm hứng thú, thật mới lạ đối với mình, được nghe ngươi ta bảo mình xinh đẹp, mình có sức quyến rũ, " đó là điều không bao giờ đến với mình nếu mình cứ ở gia đình" .
Một cách hết sức tự nhiên, Anna nghĩ tới hai đứa em nhỏ, và ánh mắt lo ngại của nàng liếc nhìn đồng hồ .
Nàng định cất tiếng gọi cô thợ cắt tóc thì Lilith bước tới .
Đầu tóc nàng được làm xong sau mấy nhát lược.
Một lát sau Lilith cởi tấm vải choàng cho nàng và nói, giọng phấn chấn:
− Bây giờ mời bà soi gương .
Anna sững người nhìn tấm gương, nàng ngỡ như trong thấy một người xa lạ, nàng đổi thay đến mức không biết mình uốn tóc như thế có nên không, và Charles nói đúng hay không, nhưng Lilith thì phấn chấn:
− Cách uốn như vậy rất thích hợp với bà, nó làm nổi bật khuôn mặt và vầng trán. Đường nét của bà hài hoà hơn, uốn một lần nữa thì sẽ đẹp hơn, nhưng như thế này bà cũng đã rất đẹp rồi.
− Quả tôi cũng cho đây là sự thay đổi đáng mừng, cảm ơn cô đã làm rất nhanh chóng, Anna đáp vì không muốn nghe thêm những lời khen ngợi.
− Tôi mong bà sẽ có dịp trở lại.
− Chắc chắn như thế, nàng vừa hứa vừa mở bóp lấy tiền để trả.
− Vậy trước khi tới một ngày, xin bà gọi điện báo cho biết, bà có thể cho biết quý danh để lập phiếu không?
Anna ngập ngừng một lát và muốn xưng tên thời con gái của mình, nhưng nghĩ chẳng bao lâu người ta sẽ biết mình là ai, nàng tập trung hết lòng can đảm, và lần đầu tiên trong đời tuyên bố:
− Tôi là Milton, Milton phu nhân.
Lilith kinh ngạc đến sững sờ, tiếng một chiếc ghế bị xô đẩy trong nhà để ô tô gần cửa ra vào làm cả hai người giật mình, Anna ngoảnh lại. Người thiếu phụ lúc nãy nàng nghe nói chuyện, một người nhỏ nhắn tóc màu hung, nhảy tới để nhìn nàng và đứng ngắm sững sờ.
− Tạm biệt và xin cảm ơn. Anna nói vội vàng và bỏ chạy.
Nàng ra tới ga, thở hổn hển. Tàu vừa dừng bánh và nàng ra tới sân ga khi một vài hành khách đầu tiên xuất hiện, nàng không phải chờ lâu mới thấy hai đứa em trong đám những người đi nghỉ mát.
Hai giọng nói reo lên :
− Anna , Anna , chúng em ở đây.
Anna chưa kịp nhận ra thì chúng đã nhảy lên ôm cổ nàng.
− Hai em yêu quý, gặp lại các em chị vui mừng quá, nàng thốt lên vô cùng xúc động và sợ không giữ được nước mắt.
− Tàu bị chậm, chúng em đói khủng khiếp chị biết không? Antony lên tiếng.
− Đường về không xa đâu, xe hơi đậu kia kìa.
− Ồ hay quá, xe có đẹp không chị?
− Các em chạy nhanh lên xem, Anna vui vẻ đáp.
Hai đứa trẻ không chờ phải nhắc đến hai lần, nhưng một người đàn ông luống tuổi oai vệ mặc comple màu xám kẻ ô vuông hơi kì cục đến gặp nàng:
− Thưa bà, tôi xin bà thứ lỗi; chắc hẳn bà là mẹ của hai đứa bé kia?
− Không , tôi là chị chúng.
− Ồ, xin lỗi bà, tôi chỉ thấy bà sau lưng, bà còn trẻ quá. Bà có thể dành cho tôi mấy phút hỏi chuyện được không ạ?
− Dĩ nhiên là có...nhưng nếu không phiền ông thì chúng ta có thể ra sân ga. Tôi sợ hai em tôi không tìm thấy xe và lạc đường .
Nhưng hai đứa bé đã tìm ra xe, ngồi vào xe chúng đặt cho tài xế hàng ngàn câu hỏi. Anna dừng lại cách xe mấy bước và lo lắng hỏi:
− Có việc gì thế thưa ông, có việc gì xảy ra phải không ạ?
− Không, tuyệt nhiên không, người khách lạ cười đáp, tôi rất ân hận đã làm bà lo lắng, tôi chỉ muốn nói với bà rằng trên tàu tôi đã nói chuyện nhiều với hai em, và trí thông minh của chúng khiến tôi kinh ngạc.
− Ông tốt bụng quá...Anna vừa nói vừa tự hỏi không biết câu chuyện của người đàn ông này sẽ đi tới đâu.
− Gặp những đứa trẻ sinh đôi, đứa trai đứa gái, mà lại giống nhau đến thế và có tư chất đến thế là điều cực kì hiếm. Theo ý tôi, chúng là trường hợp duy nhất. Và vì vậy tôi xin phép được gặp bà. Cho phép tôi được tự giới thiệu: danh thiếp của tôi đây, chắc bà sẽ hiểu ngay thôi, ...chắc bà có biết tên tôi,...
Trên tấm danh thiếp Anna đọc: " Claren B Watri, liên hiệp công ty phim Zero" rồi xin lỗi:
− Tôi không bao giờ đi xem phim.
− Thế ư, tôi là nhà sản xuất, đồng thời là cổ đông quan trọng nhất của liên hiệp công ty phim Zero. Tôi xin đi thẳng vào mục đích và nói với bà rằng hai đứa bé đáp ứng hoàn toàn sự tìm kiếm của tôi, cặp anh em chúng nó sẽ rất được hoan nghênh và tôi hứa với bà là không đầy tháng sau, chúng nó sẽ trở thành những ngôi sao màn bạc.
− Ông muốn chúng nó đóng phim ư?
− Đúng thế và tôi xin cam đoan với bà là chúng ta không mất thì giờ đâu. Hai đứa trẻ ấy muốn kiếm ra bao nhiêu tiền cũng có, chúng cần đến làm thử chút ít ở xưởng quay phim, chúng ta có thể định vào ngày nào? Nhưng không cần thử , tôi cũng biết là có thể kí hợp đồng với chúng, nếu không thì tôi không còn là Claren Watri nữa. Ông ta tuyên bố với một thái độ rất mực ân cần.
− Xin ông chờ cho, tôi cần phải suy nghĩ...chưa bao giờ tôi có ý nghĩ ấy trong đầu. Thế ông đã nói chuyện đó với hai đứa chưa?
− Tôi chỉ quan sát chúng và ghi nhận cách chúng phản ứng đối với những điều chúng tôi đã nói với nhau, về những vùng xe lửa chạy qua. Và tôi nghĩ bụng : " Đây là hai đứa bé có một sức nhạy cảm đặc biệt, chúng có thể làm giàu cho ngành điện ảnh nếu chúng gặp được người thích hợp..." thưa bà, con người đó hiện đang đứng trước mặt bà. Hai đứa bé cần được điều khiển một cách thông minh và với một trí tưởng tượng phong phú. Đó là điều tôi rất muốn.
Khó chịu vì bị giữ lại, Anna tìm cách cáo từ:
− Ông tốt bụng quá, thưa ông, nhưng…
− Không có " nhưng" đâu, ông ta cắt ngang với một giọng quyền uy và nếu có chăng nữa thì chúng ta cũng phải giải quyết tới cùng. Chúng có thể học tập cho hết chương trình văn hoá và với tiền lương kiếm được, chúng có thể ăn học ở những trường trung học tốt nhất, vậy bao giờ tôi có thể gặp lại bà để kí hợp đồng?
Bối rối. Anna vân vê tấm danh thiếp mãi trên tay, nhưng rồi quả quyết trả lời:
− Tôi lấy làm tiếc không thể trả lời ông ngay được, tôi phải suy nghĩ, dù sao cũng xin cảm ơn ông, và dù quyết định thế nào, tôi cũng sẽ viết thư cho ông rõ.
− Xin bà gọi điện cho tôi, như thế nhanh hơn, nhưng xin bà cho tôi địa chỉ, hai đứa bé chỉ mới cho tôi biết tên.
− Tôi xin ghi cho ông, nàng đáp vì không muốn đọc lên cái địa chỉ lẫy lừng là toà lâu đài Guyliver do bản tính không thích phô trương của mình.
Nhưng nàng không thể ngăn cản nhà điện ảnh đọc trước mặt mình mảnh giấy mà nàng trao cho ông ta, ông ta thốt lên:
− Milton phu nhân, ồ , ồ, thì ra là Milton phu nhân, tôi hi vọng…
Anna bắt tay:
− Tôi xin hứa sẽ gọi điện cho ông, nàng nói trước khi bước lên xe.
− Ông ấy nói gì với chị thế, Antony hỏi ngay, trong suốt buổi hành trình chúng em xử sự rất đúng mực, có phải thế không nào, chị Anna?
− Đúng, ông ấy bảo chị như thế, Anna vui vẻ đáp, ông khen ngợi các em đấy.
− Chắc hẳn chị vui lòng , và là lần đầu tiên phải không chị?
− Thế ở London, ít ra các em cũng không làm gì sai trái chứ?
− Dĩ nhiên rồi, chị Anna, Antoanet đáp, chúng em không thể nào làm khác nếu chúng em muốn được gia nhân của anh John kính trọng. Ồ, chị Anna, gặp lại chị, chúng em vui sướng biết chừng nào.
− Vắng chị, các em có nhớ thật sự không?
− Chị Anna, chúng em thương chị nhất trên đời, cà hai đứa bé cùng đáp và nép vào người nàng.
− Hai em yêu quý, chị cũng thương hai em nhất trên đời. Bây giờ hai em hứa với chị là ở lâu đài Guyliver các em phải xử sự cho đúng đắn, thật sự đúng đắn nhé. Nhất thiết phải như thế, các em hãy vì chị mà xử sự như thế. Chị xin các em đấy nhé.
− Em xin hứa, cả hai đứa bé đồng thanh đáp.
− Lâu đài Guyliver như thế nào hả chị?
− Một khu nhà tuyệt diệu rồi các em sẽ biết.
− Còn những người ở đấy?
Anna thở dài trước khi trả lời, giọng đượm chút ngập ngừng :
− Các em sẽ thấy người ta già nua, nhưng mọi việc sẽ ổn nếu các em tỏ ra thật lễ độ. Phải làm sao để người ta càng ít thấy, ít nghe các em nói càng tốt.
− Ồ, Antony lên tiếng, tóm lại cũng giống như ở nhà bác Ella chứ gì?
Anna nhìn em hết sức kinh ngạc vì điều thằng bé làm cho nàng khám phá ra:" Đúng Milton phu nhân thật giống bác Ella. Đã hai ngày nay, mình cứ nghĩ bụng bà ta giống một người nào đó...cuối cùng nàng đáp:
− Chị xin các em, các em yêu quý, các em cố gắng xử sự cho đúng mực nhé, các em hãy vì chị…
Nhưng bị kích động dữ dội bởi quang cảnh trước mắt, chúng không còn lòng dạ nào nghe chị nói nữa:
− Anh nhìn xem kìa Antony .
Xe đã lăn bánh trên đường vào, và tòa lâu đài sừng sững phía trên hào nước, hình bóng uy nghi của nó phản chiếu trên mặt hào, Anna ngắm nhìn sự hòa hợp kì lạ của toàn cảnh lâu đài với hai sắc màu xám và bạc, còn Antony thì thầm thì, nét mặt rạng rỡ :
− Xem cứ ngỡ như là trong những cảnh phim.
Những lời nói của chú bé khiến Anna nhớ lại câu chuyện của ông Watri. Nàng nghĩ bụng không biết cuộc gặp gỡ ông ta sẽ có ảnh hưởng tốt hay xấu đến số phận hai đứa bé. Nàng băn khoăn tự hỏi." Mình sẽ phải trả lời ông ta ra sao đây?
John trả lời nàng, giọng nghiêm khắc:
− Lời đề nghị của hắn là hết sức láo xược. Em cứ để anh trả lời khi hắn gọi điện, như thế hay hơn.
Anna điềm tĩnh đáp:
− Em không nghĩ là ông ta có ý muốn tỏ ra khiếm nhã, ông ta có vẻ hoàn toàn thành thật và đúng đắn. Thực tế không bao giờ em đi xem phim, nhưng không phải em không biết tên ông ta, và muốn hỏi tin tức về công ty điện ảnh đó cũng chẳng khó khăn gì.
− Dù sao, việc đó cũng chẳng có lợi ích gì đới với chúng ta, chúng ta đừng nhắc đến làm gì nữa.
− Anh John, anh chưa hiểu rõ, riêng em lúc đó cũng hoàn toàn sửng sốt, nhưng nghĩ kĩ lại em thấy cần đi sâu vào vấn đề, có lẽ đây là một dịp may hiếm có trong tầm tay hai đứa .
John có vẻ sững sờ:
− Sao? dịp may ư ? Anna, em nói nghiêm túc đấy chứ, dù sao em cũng không nghĩ tới chuyện cho chúng làm điện ảnh dù chỉ là chốc lát thôi đấy chứ?
− Sao lại không?
− " Sao lại không?" , John nhắc lại, giọng giận dữ, không, không thể như thế được đâu, và anh nhắc lại rằng anh cho lời đề nghị của hắn với em là một sự hỗn xược.
Anna đứng dậy và đi đi lại lại trong phòng, rồi dừng bước cạnh lò sưởi và trầm ngâm đứng nhìn đống củi chất trong lò. Khi ngoảnh lại nhìn chồng, nàng thấy nét mặt anh lộ rõ ý chí, cương quyết áp đặt quan điểm của mình.
− John, chúng ta đã đi quá xa, giữa chúng ta với nhau, mọi việc phải cho dứt khoát rõ ràng, ...lúc em nhận lấy anh, anh đã rất rộng lượng hứa với em nuôi dưỡng Mira và hai đứa nhỏ. Nhưng dù sao điều đó cũng không có nghĩa là khi có cơ hội, em không được phép thay đổi những điều đã thoả thuận. Nếu trong chị em chúng em có một người có thể tự mình kiếm sống thì người đó phải nắm lấy cơ hội chứ, không một ai trong bốn chị em chúng em muốn được người ta bố thí cả.
− Anh chưa bao giờ nói chuyện bố thí với em hết, John phản đối.
− Hãy nói là sự phụ thuộc, nếu anh thích một từ ít chướng tai hơn, John ạ, anh biết là em muốn được tự do, nhưng vì không nuôi nổi gia đình, em,em...
Nàng ấp úng vì bỗng nhiên bối rối về điều sắp nói ra, và John tiếp lời nàng, giọng có phần chua chát:
− Em đã lấy anh.
− Đúng như thế, Anna đáp, hài lòng vì anh đã nói hộ cái từ mà nàng ngập ngừng không dám nói lên, quá sống sượng. Thế là bỗng nhiên như từ trên trời có một dịp may có một không hai để đảm bảo cuộc sống độc lập cho hai đứa và…
John nóng nảy cắt ngang:
− Và làm hại chúng! Anh cam đoan với em là nếu em hành động như vậy thì em sẽ ân hận suốt đời. Anh muốn cho Antony được học hành tử tế trong một trường trung học ra trò, Antoanet cũng sẽ theo học đại học, nhưng nếu em muốn cho chúng trở thành những thần đồng, nếu em muốn để chúng bị tiêm nhiễm trong một môi trường xa lạ với môi trường của chúng, thì em thử hình dung tương lai sẽ ra sao đối với chúng?
− Đấy là vấn đề khác, dĩ nhiên anh đã tỏ ra rất rộng lượng đối với chúng em, nhưng anh cũng phải thừa nhận rằng, có lẽ không phải là điều thật tốt nếu chúng em phải hoàn toàn phụ thuộc.
Đến lượt John nhảy ra khỏi ghế bành và Anna nhìn anh với một vẻ mặt John chưa hề thấy nhưng cả gia đình nàng thì đã quen thuộc. Qua vẻ mặt của nàng, ai cũng biết là nàng đã không nhượng bộ và kiên quyết làm theo ý mình.
John không hề có ý định bỏ dở cuộc đấu tranh, nhưng anh khéo léo tìm một chiến thuật khác, anh bước về phía Anna, nét mặt anh trang nghiêm và điềm tĩnh. Ngẩng lên nhìn anh, nàng có cảm giác anh thật sự kiên quyết.
− Anna, em hãy nghe anh đây, vì sao chúng ta không cùng nhau giải quyết một cách thông minh vấn đế này. Anh muốn em để cho anh thử vận may của mình trong lúc đưa lại cho hai đứa bé tất cả những gì cho tới nay chúng thiếu thốn, nhưng anh không thể làm tất cả cái đó một sớm một chiều. Chỉ sau một thời gian chúng ta mới có thể đánh giá kết quả: ít ra em cũng để cho anh một năm, và nếu sau đó nguyện vọng của anh không thành,thì…
Anna cắt lời anh, giọng lạnh lùng:
− Ồ nếu anh thất bại thì anh sẽ đảm nhận cuộc sống của chúng...như Vivian .
Hai từ cuối cùng bất giác bật ra không hề cố ý , nàng ân hận ngay lập tức và hiểu rằng nếu có thắng một bàn thì bàn thắng ấy thật sự nhỏ nhoi và khiếm nhã.
Nhưng John vẫn đáp, giọng điềm tĩnh không nao núng:
− Vivian và Charles là hai chị em họ gần của anh, mẹ anh nhận làm người đỡ đầu khi họ trở nên côi cút. Sở dĩ anh giúp đỡ họ về tài chính là vì họ là người trong gia đình anh, nhưng anh không có một sự lựa chọn đặc biệt nào cả .
Anna đáp với một nụ cười chua chát :
− Còn em, thì anh đã lựa chọn, dĩ nhiên là như thế, và em đã chấp nhận mọi điều kiện của anh, nhưng em không hiểu vì sao những điều kiện ấy lại bất di bất dịch : chúng ta rất có thể thay đổi chúng tùy theo hoàn cảnh chứ?
− Anna em biết rõ là anh sẵn sàng làm như vậy mỗi khi đứng trước những việc hợp lí, John đáp vẻ khó chịu.
− Em thấy lời đề nghị của người ta hoàn toàn hợp lí, em nghĩ là khi hai đứa nhỏ có dịp kiếm được một số tiền kha khá thì không ai có thể phản đối.
− Anh đã bảo em đó là một ý nghĩ vô lí, John hét lên và không nén nỗi tức giận .
Chưa bao giờ Anna thấy anh phẫn nộ đến thế, nàng cũng rất bực tức , nhưng còn có thể kìm nén. Nàng thấy trả lời anh với một giọng lạnh lùng và ôn hòa thì hơn: chẳng nên tỏ ra cho anh thấy là thái độ độc đoán của anh làm nàng khó chịu :
− Em không đồng ý với anh, dù sao thì em phải quyết định với tư cách người đỡ đầu hợp pháp nên em cũng sẽ gặp ông Watri để xem xét, không định kiến đề nghị của ông ta.
− Thế nếu anh cấm em, Anna. John thốt lên, giọng quyết kiệt và bước lại cạnh nàng.
Chưa bao giờ nàng nhận thấy anh cao lớn hơn mình đến thế, thậm chí anh gây cho nàng cảm giác là anh có một sức mạnh ghê gớm khi anh giận dữ. Anna thu mình lại và hất đầu ra sau để nói không một chút ngập ngừng :
− Em sẽ không nghe lời anh đâu.
− Anh sẽ buộc em phải nghe lời. Dù sao em cũng là vợ anh.
Tia sáng thoáng hiện trong ánh mắt John khi anh nói khiến nàng phản kháng. Nàng trả lời và tìm cách làm anh tự ái:
− Hoàn toàn chỉ trên danh nghĩa thôi.
Vừa nói xong, Anna biết ngay sai lầm của mình. Hai bàn tay của John giáng mạnh trên vai nàng, nàng run rẩy, John đăm đăm nhìn tận đáy mắt nàng như thể muốn trấn áp sự phản kháng và nàng cảm thấy anh tha hồ muốn làm gì thì làm. Lần đầu tiên trong đời, Anna cảm thấy sợ một người.
Nàng muốn thoát ra nhưng nỗi sợ làm nàng tê liệt, John dường như tìm hiểu tâm hồn Anna trong đáy mắt nàng, nàng có cảm giác bị thôi miên cho tới lúc anh bình tĩnh nói với nàng:
− Anna , em đừng dồn anh tới bước đường cùng.
Anna không hiểu anh muốn nói gì, nàng không thể suy nghĩ một cách rõ ràng: Sức mạnh hai bàn tay John trên vai làm nàng cảm thấy mình bất lực, điều mà nàng không muốn biểu lộ vì sợ bị thất bại vĩnh viễn. Sợ đôi chân khụy xuống, nàng co mình lại để chống đối sự mê hoặc kì lạ này, chống lại cái ý chí như muốn thủ tiêu ý chí của nàng. Nàng cảm thấy kiệt sức trên bờ một vực thẳm xa lạ...rơi xuống đất là hết.
− Bỏ em ra, nàng thầm thì.
Để trả lời, hai bàn tay John càng xiết mạnh hơn, một tia sáng kì lạ hiện lên trong mắt anh khiến nàng khiếp hãi. Hầu như ngay lập tức, hai bàn tay rời khỏi vai nàng, John bước về cuối phòng và nhìn ra cửa sổ.
Anna nhẹ người đi nhưng tim nàng vẫn đập dồn dập, hai môi nàng khô cứng, nàng không sao hiểu được cái gì đã xảy ra giữa hai người. Nàng không tìm ra từ ngữ, không liên kết được ý nghĩ trong đầu. Thế nhưng nàng hiểu là cơn khủng hoảng đã kết thúc, nàng cảm thấy cô đơn. Một ý nghĩ lấn át tất cả những cảm giác kì cục ấy. Trong ngôi nhà này mình đã có bao nhiêu kẻ thù, nếu mất John thì rồi mình sẽ ra sao?
Nàng muốn nói với anh, nhưng đúng vào lúc đó, cánh cửa mở ra và Anna vội bỏ xuống bàn tay nàng vừa chìa ra về phía John.
− Ồ xin lỗi, tôi có làm phiền hai người không…? Xanhcle vừa hỏi với thái độ thân ái thường ngày vừa bước vào thư viện và rối rít xin lỗi.
John quay hẳn mình lại:
− Anh đến đây Xanhcle, anh là người chúng tôi đang cần tới, chúng tôi đang bất đồng ý kiến về một vấn đề quan trọng. Anh có thể phân tích cho chúng tôi .
Không nói nửa lời, Xanhcle ngồi xuống chiếc ghế bành quen thuộc, tư thế của ông thật đĩnh đạc mặc dù thân hình nhỏ bé và dị tật. Ông nở một nụ cười như thể đồng lõa với Anna :
− Cô chú chưa cho tôi biết những khả năng hèn mọn của tôi có thể có ích ra sao, nhưng tôi sẵn sàng phục vụ.
John kể lại cuộc gặp gỡ ngoài nhà ga và Anna phải thừa nhận anh kể lại rất chính xác. Sau đó khi khẳng định lại anh không thể hình dung một điều quái lạ đến thế, anh nói rõ là Anna muốn cho hai đứa có thêm tiền và tự túc trong cuộc sống. Cuối cùng anh kết luận:
− Xanhcle, bây giờ anh đã rõ sự việc, chúng tôi chờ anh phân xử.
Sau khi quan sát John rất chăm chú, Xanhcle quay sang hỏi Anna:
− Cô có nói thêm gì không?
− Không, nàng đáp, nhưng không hiểu anh có rõ tình hình tài chính của chị em chúng tôi sau khi ba tôi mất không?
Xanhcle gật đầu.
− Vậy chắc anh hiểu cách suy nghĩ của tôi, John đã tỏ ra rất độ lượng nhận chăm sóc hai đứa bé, nhưng không phải vì vậy mà chúng tôi không nhớ rằng dù nhờ có John chúng sống đầy đủ tới đâu, chúng vẫn hoàn toàn tay trắng. Đề nghị của người đàn ông nọ là một cơ hội có một không hai, nhưng John không chấp nhận chỉ vì định kiến.
Xanhcle ngồi ngả lưng tựa vào ghế bành:
− Thế cô đã bàn bạc với hai em chưa?
Anna lắc đầu:
− Chưa, tôi chưa nói gì với chúng cả, tôi nghĩ là trước hết nên biết thực chất đề nghị của ông Watri là thế nào đã.
− Trước khi gặp ông ta, có lẽ nên hỏi ý kiến chúng, chúng là người trực tiếp trong cuộc, cần có ý kiến của chúng.
− Cho trẻ con tham gia một việc bàn cãi thuộc loại đó là điều không thể chấp nhận được. John gầm lên.
Anna phản đối ngay ý kiến của anh, vẻ thách thức trong ánh mắt, nàng tuyên bố:
− Xanhcle nói có lí, phải hỏi ý kiến hai đứa. John , anh cho người gọi chúng đến để chúng ta giảng giải cho chúng nghe, chúng có thể cho biết ngay ý kiến.
Nàng hài lòng vì sự có mặt của Xanhcle vì sợ John có thể phản đối, thế nhưng anh nhượng bộ:
− Tôi sẽ đích thân đi gọi chúng nó.
Và anh bước ra khỏi phòng trước khi Anna chưa kịp nói nửa lời để giữ anh lại.
Nàng ngồi xuống tràng kĩ trong lòng nhẹ nhõm.
− John cố chấp một cách khủng khiếp, anh ấy không chịu hiểu cho thế nào là nghèo đói.
− Đặt mình vào vị trí người khác, bao giờ cũng khó, tôi thường nhận thấy người ta dễ tự ái và bực dọc khi đụng tới những vấn đề tiền bạc...thật ra việc cho hay nhận tiền bạc chỉ có một tầm quan trọng rất tương đối.
− Tôi không hiểu rõ điều anh muốn nói.
− Đối với người cho, tiền bạc là món quà dễ đem tặng nhất. Chẳng hạn, có nhiều người lừng lẫy tiếng tăm là hào hiệp tuy không hề xứng đáng, chỉ vì họ dễ dàng cho những cái họ thừa thãi, nhưng con người có thể cho đồng loại nhiều hơn tiền bạc.
− Cho cái gì vậy?
− Sự tử tế, sự thông cảm, và dĩ nhiên là lòng nhân ái, nó phát ra từ chính con tim mình, Xanhcle dịu dàng đáp.
− Đúng, anh nói có lí, nhưng không ai muốn hoàn toàn sống dựa vào người khác; đấy là vấn đề tự trọng.
− Ồ bao giờ chúng ta cũng phụ thuộc vào một ai đó hoặc một cái gì đó. Sự phụ thuộc lớn nhất là do tình yêu áp đặt cùng lúc cho một người đàn ông và một người đàn bà.
Anna không đáp nhưng nàng bắt đầu tìm hiểu John và xem xét lại thái độ của mình, điều nàng chưa hề nghĩ tới trước đây, nàng tự hỏi, " Mình kiêu hãnh về lòng tự trọng của mình có phải là sai lầm không? Vì sao cứ luôn luôn oán giận John như thế? Phải chăng chỉ vì ác cảm bản năng mà mình không thể nhận những cái anh mang tới cho mình với tấm lòng tốt đến thế? Phải chăng tình yêu dính dáng vào đây để làm tình hình thêm rắc rối? Nhưng người ta đâu có thể yêu theo đơn đặt hàng…vả lại John không yêu cầu mình yêu anh, mà chỉ là bạn anh thôi…mình có thể đã phạm sai lầm nào? Vì sao anh ấy và mình không thể sống với nhau như những người bạn tốt?