Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc

chương 67: chân tướng! quá muộn rồi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

An Tuần chưa bao giờ thỏa mãn như vậy.

Đầu tiên cậu ta được thưởng thức đồ ăn kiểu Pháp chính tông, số lượng không lớn, nhìn thôi cũng thấy vô cùng tao nhã, tinh xảo, trước là ăn món ngoại quốc khai vị, sau là ăn cơm Trung Quốc, cuối cùng còn có món tráng miệng nho nhỏ ngòn ngọt nữa.

Đã tìm được mấy đầu bếp cho nhà hàng, Tô Thần cùng An Tuần không còn quá lo lắng nữa, hai người ăn xong bèn đi dọc theo theo dòng sông Senna mỹ lệ – với ý nghĩ cao cả tiêu thực. Tô Thần nhìn cậu ta vặn vặn thắt lưng, không tự chủ được nhíu mày: “Mỗi thứ ăn một chút gọi là được rồi, đâu cần phải ăn sạch như vậy?”

An Tuần hạnh phúc cười rộng miệng, còn chưa mở lời đã ợ hơi một cái thật to: “Không thể lãng phí thức ăn được A Thần ạ, đây chính là tiền vốn của chúng ta.”

Tô Thần buồn cười quay đầu, thưởng thức ánh buổi sáng muộn soi rọi trên dòng sông khiến nó trở nên lấp lánh như đính thêm trăm ngàn viên đá quý lên đó.

“Cậu…đang nhớ đến Tiếu tổng sao?” An Tuần nhìn thấy Tô Thần dần đi vào trầm tư, chỉ dám nhát gừng hỏi qua.

Trong lòng Tô Thần đột nhiên chấn động, bên môi vẫn nở ra nụ cười nhưng trông thực sự cô đơn: “Nếu đã quyết định ra đi, đương nhiên sẽ không lưu luyến phiền não điều gì nữa.”

Cậu lập tức quay sang An Tuần đứng bên cạnh, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cậu cũng nên buông tay đi, nắm lấy tự do của chính mình.”

An Tuần lại cười khổ, nếu như cả hai người bọn họ có thể thẳng thắn buông tay thì cần gì phải chạy đến một nơi xa lạ thế này.

Valentines thuận lợi khai trương, doanh thu ngày đầu tiên cũng không tệ lắm, mua một suất được tặng một suất, nhiều người rất hài lòng, chí ít không có xảy ra vấn đề gì lớn ngoài dự kiến.

Thấm thoắt mà Tô Thần đã đến Paris được một tháng, cậu đang bận rộn qua lại trong phòng ăn của nhà hàng, đến khi đóng cửa vẫn cùng với mấy đầu bếp xem qua sách nấu ăn các món Phương Tây tìm vài món ăn tinh xảo mới. Những người này đều thông minh lại rất chịu khó làm việc tìm tòi, rất nhanh Valentines đã tìm được mấy món ngon phục vụ cho bữa trà chiều, vừa xuất hiện đã được đông đảo khách hàng yêu thích, khiến cho đầu bếp chuyên mảng điểm tâm lo sợ bị đuổi việc mà gấp rút làm việc!

Bận rộn hết ngày, Tô Thần và Ngô Nguyên chậm rãi bước đi trên những con đường lát đá của Paris, trên đỉnh đầu vẫn là những tán cây ngô đồng cổ thụ to lớn, tất cả đều rất vững vàng và ấm áp, khiến cậu không khỏi nhắm chặt hai mắt hưởng thụ chút yên tĩnh mộc mạc này.

“A Thần…tớ…” Ngô Nguyên im lặng đã lâu, lúc này bỗng nhiên mở miệng.

Tô Thần mở mắt ra, ánh sáng trong đôi mắt cậu bóng loáng lấp lãnh như hai hòn ngọc quý giá: “A Nguyên, cậu xem, tối nay sao trời quả thực rất đẹp.”

Giơ cánh tay chỉ thẳng lên bầu trời đầy sao, bầu trời lốm đốm những điểm sáng nhỏ nhoi khiến lòng người thêm khát khao vươn tới. Bàn tay Ngô Nguyên đã nắm rất chặt nhưng chưa nói được điều gì, hắn lẳng lặng ngửa đầu ngắm lấy những ngôi sao trời phía xa xa, dù sao chỉ cần có A Thần ở đây là được rồi.

Tô Thần không phải không biết được tâm tư của Ngô Nguyên, hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, giao tình có thể nói là thanh mai trúc mã, hắn vừa là bằng hữu vừa là anh trai cậu, tâm động không cần nói ra đã được cậu cảm nhận rồi; chỉ là ánh mắt Ngô Nguyên quá mức nhiệt liệt đầy ý tứ, cậu nên làm gì để không làm tổn thương hắn lại khiến hắn lui bước đây?

“Ngài khỏe chứ, Mr Tô?”

Ba giờ chiều hôm sau, Tô Thần đang đờ người phía sau phòng nghỉ của nhà hàng, bỗng nhiên nhận được điện thoại của nhà bán đấu giá Fnac.

“Đây là?”

“Đây là công ty bán đấu giá Fnac, tôi là nhân viên xét duyệt Susana. Mấy hôm trước ngài có gửi cho chúng tôi một sản phẩm và yêu cầu đánh giá, nay công việc đã xong. Nếu ngài có thời gian rảnh xin đến để xác nhận lại thông tin được đánh giá.” Người này dùng thứ tiếng Anh rất lưu loát cùng ưu nhã, lễ phép để trả lời.

“Mười giờ sáng mai có được không?”

“Tốt, vậy mười giờ sáng mai mong ngài sẽ đến. Xin cảm ơn, chào ngài.”

Cúp điện thoại Tô Thần trong nháy mắt hiện lên vẻ cô đơn, bán đi chai rượu ấy, cậu cùng nam nhân sẽ không còn mối dây liên hệ nào nữa…bán nó để làm sinh hoạt phí, nhưng kỳ thật cậu hiểu rõ từ trong đáy lòng vẫn tồn tại một thứ tên là hy vọng, hy vọng nam nhân sẽ tìm đến cậu, cho dù chỉ là vì rượu cũng được.

Rất lâu sau đó Tô Thần tự hỏi chính mình tại sao lại mãi không thể quên được hình bóng Tiếu Nam, cậu quả thực đã chìm sâu vào bể tình ái, đến mức chỉ cần nhớ đến bóng dáng ấy thì tim lập tức đau đớn không thôi, vậy cậu mới hiểu được, mình chỉ nói những điều ấy cho An Tuần thoải mái thôi, một sự thật không thể thể thay đổi đó là cậu rất yêu nam nhân.

Loại tình yêu ăn sâu vào cốt tủy như vậy, nhân lúc cậu không hề chú ý phòng ngự ngày ngày đêm đêm ở bên trong tâm hồn cậu chậm rãi, từng chút một thẩm thấu. mà loại tình cảm này còn rất ngang ngạnh bướng bỉnh bất kể cậu có muốn cắt đứt, giằng xé thế nào thì vẫn mãi không rời đi được.

“Nếu như người mình yêu không yêu thương mình thì phải làm sao đây?”

Trong cuộc sống hiện thực có rất nhiêu người phải trải qua thứ tình cảm tuyệt vọng, bất lực, muốn chạy trốn như vậy.

Tô Thần không có bất kỳ biện pháp nào, quên cũng không quên được, hận cũng không thể hận nổi, chỉ có chôn dấu thật sâu dưới tận đáy lòng mình, chỉ mong mười hay mười lăm năm sau đó, khi cậu chợt nhớ lại sẽ không thấy nhói đau âm ỉ nữa, sẽ thành một phần ký ức già nua mà thôi.

Ở Paris công ty Fnac cũng có chút danh tiếng trong việc bán đấu giá, giá cuối cùng đều rất cao, lúc Tô Thần mở chiếc Minicooper mượn của Ngô Nguyên ra thì vừa lúc đúng giờ hẹn, nhân viên đã đợi săn ở phòng dành cho khách, ngoại trừ nhân viên giám định thì còn có người chủ trì bán đấu giá – Peter.

Tô Thần có nghe qua tên hắn, danh tiếng trong nghề cũng rất tốt, nhân cách cùng tri thức vô cùng toàn diện, khả năng làm nóng không khí cũng rất xuất sắc, có thể nói đây là báu vật quý giá của Fnac.

“Lần này chúng ta sẽ tổ chức bán đấu giá một chai rượu xuất xứ từ Phương Đông cổ đại, nếu như thuận lợi bán ra chúng tôi sẽ trích % giá thành làm phí giao dịch.” Mấy giờ sau khi Fnac nhận định chai rượu Tô Thần đưa đến là báu vật quý giá, Peter nhìn nam nhân Phương Đông có khuôn mặt tinh xảo nhàn nhạt nói chuyện.

% phí quả thực rất cao, có lẽ bởi đồ vật lần này không khớp với chủ đề buổi đấu giá ư? Tô Thần tự hỏi trong chốc lát rồi gật đầu, bán đi vật này quả thực cậu cũng rất tiếc, nhưng giữ lại cũng không làm được gì, cho nên bán đi kiếm ít sinh hoạt phí cũng tốt.

Mấy ngày tiếp theo, Tô Thần đem hộ chiếu đến xác thực với công ty bán đấu giá, ký hợp đồng với Fnac, chỉ nửa tháng nữa chai rượu sẽ được bán ra.

Tô Thần trở lại nhà trọ cất kỹ hợp đồng, sau đó nằm trên giường sững sờ nhìn trần nhà, đêm qua cậu cùng Tiểu An vốn muốn thư giãn một chút kết quả vừa mở lên đã thấy Ân Úc cùng một người nào đó diễn GV sống động. Tiểu An gần như tan vỡ, nỗi đau khắc cốt ghi tâm như vậy cậu có thể hiểu được, người yêu cùng một người khác say sưa lên giường với nhau, bất luận là ai cũng không thể chịu nổi.

Hai người chỉ biết ngồi ngây ngốc với nhau, cậu cùng An Tuần dường như đã cùng rơi vào bi kịch mang tên sự tuyệt vọng.

Tiếu Nam cùng Ân Úc đều tranh thủ cả ngày lẫn đêm làm việc, cùng nhau liên thủ lại tìm được người đứng sau lưng Hoàn Thượng, sau khi nghe được tin tức của Andrew phải công tác ở nước ngoài một thời gian, mà xong một tháng này Tô Thần cũng chính thức biến mất.

Bắc Kinh.

Tiếu Nam đứng dưới nhà ở kiểu cũ nhìn về cửa sổ tầng , sau khi giải quyết được chuyện Hoàn Thượng, hắn trực tiếp từ Mỹ bay đến Hong Kong, cũng biết được Ân Úc đang âm thầm điều tra Tần Bách cùng Olivia, có được kết quả cuối cùng, hắn thực sự sầu não hận không thể trực tiếp bay về Bắc Kinh!

Tiếu Nam biết ngày đó Tần Bách chưa thấy được mặt của mình lẫn Ân Úc, hắn thậm chí chưa hiểu chuyện gì đã bị đấm cho hai cú lâm vào bất tỉnh, thực sự là một nam nhân không dùng được!

Không ngờ chuyện này thực sự chọc giận đến Olivia, Tần Bách bị thương khá nhẹ bèn phải quay lại Hong Kong. Hai người đại náo một trận lớn kém chút nữa phải ly hôn, sau đó Tần Bách hết lòng van xin hứa hẹn mới thôi, y cũng biết đường an phận thủ thường ở lại Hong Kong, chỉ là thường xuyên say khướt ở quán bar.

Một người say rượu, ai hỏi hắn cái gì hắn sẽ trả lời chuyện ấy, đặc biệt là một nam nhân bị chính nữ nhân mình không yêu uy hiếp thì lại càng cô đơn.

Mà ý nghĩa chân thực của sự xuất hiện Tần Bách ngày đó, cùng với chân tướng sự kiện hắn cùng Tô Thần hôn môi cũng nằm trong văn kiện Ân úc đưa cho.

Tô Thần, quả thực không lừa dối hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio