Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thực lực của yêu thú vây công Tây Nam cũng không tính là mạnh, đại đa số đều ở cảnh giới thần thông, nhưng cho dù là như vậy, so với nhân loại hiện tại cũng mạnh hơn rất nhiều.
Tuy rằng nói nhân loại đã hoàn toàn tiến vào thời đại tu luyện.
Nhưng thời gian tu luyện vẫn rất ngắn, thực lực nói chung rất thấp, thậm chí còn dừng lại ở giai đoạn võ giả.
Giang Cung Tuấn một kiếm chém ra ngoài.
Kiếm khí như cầu vồng, yêu thú bị chém thành từng mảnh bị, chết dưới kiếm khí sắc bén.
Giang Cung Tuấn đứng giữa không trung, trường kiếm trong tay nở ra kiếm khí, không ngừng xuất kích, yêu thú liên tục bị đánh chết, một màn trùng hợp được phát sóng trực tiếp cho nhân loại và yêu thủ trên khắp thế giới quan sát.Lúc này tại các khu vực khác.
Dưới sự công kích từ vũ khí công nghệ cao của nhân loại, đại quân yêu thủ cũng tử thương nghiêm trọng, trong lúc nhất thời không dám tiếp tục tiến công.
Tượng Vương biết được đại quân thủ hạ của mình không cách nào tấn công vào nội thành thì nhất thời tức giận, gào thét nói: “Tiến công nữa, phái cường giả ra chống cự các loại b hạt nhân của nhân loại.”
Thân là một yêu vương cường đại, hắn biết chi tiết về nhân loại.
Vũ khí mạnh nhất của nhân loại không cách nào gây thương tổn cho yêu thú nhập thánh trở lên, những yêu thú nhập thánh nếu được dẫn dắt, có thể tiến vào thành thị của nhân loại.
“Hiệp sĩ mặt nạ, bản vương khuyên mày nên tự mình nhận thua, như vậy thì khi bản vương chiếm lĩnh tây nam sẽ không đại khai sát giới, nếu không khi bản vương chiếm được vùng tây nam rồi sẽ khiến cho xương cốt chất đống”
Tượng Vương phát ra lời uy hiếp Giang Cung Tuấn.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn thần sắc ngưng trọng.
Tại thời điểm này, anh đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Nếu như rút lui, vậy Tây Nam khẳng định sẽ sụp đổ, vậy kế tiếp chính là cả nước, thậm chí cả thế giới sụp đổ.
Thế nhưng, nếu như không giữ được công kích của Tượng Vương, thì một khi đạn hạt nhân không cách nào ngăn cản yêu thú đại quân nhân loại tây nam sẽ gặp tai ương, đây không phải chỉ là một người hai người, mà là hàng ngàn vạn tính mạng vô tội.
“Làm thế nào đây?”
Giang Cung Tuấn lâm vào trong tình thế khó xử.
Anh muốn cố thủ, nhưng lại sợ bởi vậy mà liên lụy đến nhân loại tây nam.
“Hiệp sĩ mặt nạ, mày nghĩ cho kĩ đi, bây giờ rút lui, hay là bản vương tiếp tục phái đại quân tiến công tây nam.
Tượng Vương lại lên tiếng một lần nữa.
Gã ta đang bức bách Giang Cung Tuấn Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.
Chợt, thần sắc anh trở nên kiên định, cao giọng nói: “Cho dù là chết trận, tuyệt đối cũng sẽ không thỏa hiệp, Tượng Vương, ông dám báo ra vị trí của ông không?”
Nghe Tượng Vương đe dọa xong, Giang Cung Tuấn quyết định chết thủ ở đây, tuyệt đối không thể thiết lập tiền lệ, một khi thỏa hiệp như vậy tình cảnh kế tiếp tuyệt đối sẽ mất khống chế.
Cho dù là hàng ngàn chiến sĩ chết trận, cũng sẽ không thỏa hiệp với yêu thú.
Chết cũng không đầu hàng.
“Ha ha, có gì không dám.”
Tượng Vương cũng đang phát sóng trực tiếp, trong phòng phát sóng trực tiếp, con yêu thú khổng lồ này lớn tiếng nói: “Bản vương hiện tại ở phía tây nam mã sơn, hiệp sĩ mặt nạ, nếu mày dám xuất hiện, bản vương nhất định sẽ cho mày một đi không trở về.”
“Giết.”
“Xông lên.
“Tiêu diệt nhân loại.”
Xa xa, rất nhiều yêu thủ xông tới, thực lực của đảm yêu thú này so với lúc trước mạnh hơn rất nhiều, trong những yêu thú này, dẫn đầu là đạt tới một yêu thú dạy tới Thánh Cảnh.
“Giải quyết xong mấy người, bổn vương sẽ giết tới Mã sơn.”
Sắc mặt Giang Cung Tuấn trầm thấp.
Anh cầm trường kiếm trong tay, vọt tới, một người, một kiếm, vọt vào trong trăm ngàn đại quân yêu thú Tại nơi này, kiếm khí nở rộ.
Yêu thủ không ngừng bị đánh chết.
Các khu vực khác, cũng xuất hiện yêu thủ đại quân, yêu thú đại quân đi qua nơi nào thì nơi đó đều sẽ trở thành phế tích.
Ban đầu, vũ khí nhân loại còn có thể chống cự, nhưng hiện tại trong đại quân yêu thủ xuất hiện siêu cấp cường giả, những cường giả này thi triển lực lượng cường đại, ngăn cản vũ khí của nhân loại, rất nhanh liền vọt vào trong thành thị nhân loại.
Thành phố này được gọi là Lập thành.
“Lão đại, Lập thành đã sụp đổ, mấy trăm vạn nhân loại chết thảm”
“Mặt nạ đại hiệp, nhân loại Lập thành vì cậu mà chết thảm” Nhà vua cũng lên tiếng, ông lạnh lùng nói: “Bây giờ đầu hàng vẫn còn kịp, nếu không sẽ có thêm nhiều nhân loại trái đất chết vì cậu!”
“Lão đại, đầu hàng đi.”
Ngô Huy thân ở quân khu, thông qua giám sát vệ tinh nhìn thấy vô số nhân loại chết thảm, nhìn thấy thành phố máu chảy thành sông, thi cốt như núi, anh ta cũng rơi lệ.
“Yêu thú quá mạnh, thực lực hiện tại của nhân loại còn rất yếu, không phải ai cũng có thể chiến đấu như anh, tiếp tục đánh tiếp, Tây Nam thật sự sẽ sụp đổ, hơn triệu nhân loại tây nam sẽ bởi vì anh mà chết”
Tiêu Dao Vương cũng nói: “Cậu Giang, đầu hàng đi, đầu hàng ít nhất có thể bảo đảm an toàn cho những nhân loại này.
Nghe được thanh âm truyền đến trong bộ truyền thông, mắt Giang Cung Tuấn ướt át.
“Đầu hàng, thật sự muốn đầu hàng sao? “A…”
“Tại sao?”
Anh hét lên.
Trong tiếng gầm mang theo bất đắc dĩ cùng không cam lòng.
“Tượng Vương, đừng giết, tôi đầu hàng.”
Theo Lập thành sụp đổ, Giang Cung Tuấn đành thỏa hiệp.
“Rất tốt, Hiệp sĩ mặt nạ, mày rất thức thời, bản vương chỉ muốn chiếm lĩnh Tây Nam, không muốn tạo thành quá nhiều giết chóc, bản vương chiếm lĩnh Tây Nam, bắt đầu từ hôm nay, nhân loại tây nam đều là nô lệ của ta.”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn nắm chặt nắm đấm.
Tuy rằng trở thành nô lệ, nhưng tốt xấu gì cũng bảo toàn được một mạng.
Cả thế giới đang theo dõi cuộc chiến này.
Nhân loại trên khắp thế giới đều đang chú ý đến hiệp sĩ mặt nạ Giang Cung Tuấn hóa thân, đầu hàng, để cho hàng trăm triệu người trở thành nô lệ, nhưng không có ai trách tội anh.
Bởi vì vào lúc này mà anh có thể đứng lên là đã trở thành anh hùng của nhân loại.
Không trách anh, chỉ trách yêu thú quá mạnh.
Sau khi đầu hàng, Giang Cung Tuấn tắt phát sóng trực tiếp.
Anh đứng ở trên núi đầy thi cốt của yêu thú, cất tiếng khóc lớn.
Anh khóc buồn, khóc bất lực Qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ anh chưa từng khóc, bị thương nặng hơn nữa, chịu đựng nhiều khổ sở hơn nữa, anh cũng không khóc, nhưng lúc này anh lại khóc.
Đối mặt với kiếp nạn của nhân loại, anh không thể làm gì được.
“Không, Giang Cung Tuấn, cậu không thể bỏ cuộc.”
“Cậu còn có lá bài cuối cùng”
“Còn có bốn mươi vạn đại quân, bốn mươi vạn đại quân này xuất hiện, nhất định có thể ngăn cản Tượng Vương, cho dù trả giá bốn mươi vạn đại quân cũng phải thắng trận chiến này”
“Giang Cung Tuấn, cậu không thể ý khí dụng sự, không thể lỗ mãng, cậu đang lấy tính mạng của hơn trăm triệu người dân ra đánh cược.”
Giang Cung Tuấn không ngừng giao chiến với thiên nhân.
Trong lòng anh hiện lên hai thanh âm.
Một là kêu anh hãy cố thủ đến cùng.
Một là cứ như vậy mà bỏ cuộc.
Giang Cung Tuấn mê mang, anh không biết phải làm sao bây giờ.
“Chị Tố Quỳnh, tôi nên làm sao bây giờ?”
Giang Cung Tuấn bất lực bắt đầu hỏi Tố Quỳnh trong tiên phủ.
Trong tiên phủ truyền đến thanh âm Tố Quỳnh: “Giang Cung Tuấn, tai họa hiện tại chỉ mới bắt đầu mà thôi, nhân sẽ loại trở thành nô lệ của yêu tộc, việc này trở thành chuyện không cách nào thay đổi, cậu cũng không thể thay đổi được, bất luận kẻ nào cũng không thay đổi được”
“Tôi nên làm sao bây giờ, tử chiến đến cùng sao?”
Nước mắt ở khóe mắt Giang Cung Tuấn còn chưa khô.
Tố Quỳnh trâm mặc.
Vài giây sau, mới nói: “Tôi cũng không biết, tất cả mọi người đều dõi theo cậu, nếu cậu muốn chết trận đến cùng, vậy thì tử chiến, nếu cậu muốn buông tha, vậy cũng có thể giữ lại thực lực, để ứng biến với nguy cơ lớn hơn tiếp theo.”.