Đường Sở Vi muốn nói lời chia tay với Giang Cung Tuấn.
Chỉ là, cô nói không nên lời.
Hiện giờ cô chỉ có thể đi tìm Ngụy Trình trước, sau khi cùng một chỗ với Ngụy Trình, sau đó sẽ nói rõ ràng với Giang Cung Tuấn.
Cô thật sự không còn cách nào khác.
Không đi tìm Ngụy Trình, em trai của cô sẽ mất mạng, gia đình cô cũng sẽ tan nát thành mảnh nhỏ.
Mà Giang Cung cũng không biết Tử Đảng đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không suy nghĩ nhiều.
Hiện giờ anh không thể đi ra ngoài, phả ở bên cạnh chăm sóc Ngô Huy, không lúc nào là không chú ý đến tình trạng cơ thể của anh ta.
Đường Sở Vi gọi điện thoại cho Ngụy Trình.
Khu biệt thự Cẩm Tú, biệt thự nhà họ Ngụy.
Đường Sở Vi ngồi trên sô pha.
Để đến gặp Ngụy Trình, cô đặc biệt quay về cách ăn mặc lúc trước, mặc một chiếc váy trắng hai dây gợi cảm, phần cổ và cánh tay trằng nõn để lộ ra bên ngoài.
Ngụy Trình ngồi ở một bên, ngắm Đường Sở Vi thật kỹ.
Từ trên nhìn xuống, từ dưới nhìn lên, vẻ mặt tràn đầy hài lòng.
Hoàn hảo, thật sự là một người phụ nữ hoàn hoàn hảo không có thiếu sót nào.
“Đường Sở Vi, em phải hiểu rõ rằng, chuyện này cũng không phải tôi bức ép em”
Đường Sở Vi khẽ gật đầu, “Ngụy, ngài Ngụy, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, hiện giờ chồng của tôi đang đi công tác ở bên ngoài, chờ anh ấy trở về, rồi liền ly hôn với anh ấy, kết hôn với anh, nếu anh không ghét bỏ tôi, trước mắt tôi sẽ làm người thứ ba, làm tình nhân cho anh…”
Cô gật đầu, nhìn Ngụy Trình, khẽ căn môi, nói ra những lời này, cô cảm thấy bản thân thật không biết liêm sỉ.
Nhưng cô không còn cách nào khác.
“Cầu xin ngài Ngụy ra tay, giúp tôi, cứu em trai của tôi”
Ánh mắt Ngụy Trình dừng lại trên người cô, cho dù anh ta đã gặp qua không ít người đẹp, chơi đùa không ít người, cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, hỏi: “Đúng rồi, bên ngoài đồn đại rằng, em với chồng của em chưa từng chung phòng, đây là sự thật sao?”
Đường Sở Vi cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu.
Trong lòng Ngụy Trình khẽ động.
Không ngờ tới vẫn còn nguyên tem.
Là Giang Cung Tuấn không được, hay là như thế nào?
“Đi, anh mang em đi tìm anh Mã gì đó, em yên tâm, sau khi giải quyết xong chuyện này, anh sẽ không động vào em, anh sẽ thông báo cho cả thể giới, sẽ đính hôn với em, cưới người con gái đã từng lấy chồng như em làm vợ, để em trở thành bà Nguy.”
Ngụy Trình chưa bao giờ nghĩ sẽ cứng rắn với Đường Sở Vi.
Anh ta đối với Đường Sở Vi là tình yêu đích thực, Anh ta muốn kết hôn với Đường Sở Vi.
Kết hôn một cách quang minh chính đại.
“Sau khi đính hôn, nếu em muốn ở nhà giúp chồng dạy con cũng được, nêu em muốn ra bên ngoài, anh cho em tiên, để cho em đi gây dựng sự nghiệp, tóm lại mọi việc đều tùy em”
“Cám ơn!”
Đường Sở Vi hít sâu một hơi.
Hiện giờ cô đã bị ép vào tình cảnh khốn cùng.
Chỉ là có câu, tìm được đường sống từ trong chỗ chất.
Không ép cô đến tình cảnh khốn cùng, cô cũng sẽ không tìm đến Ngụy Trình, bỏ qua tất cả, Nguy Trình vẫn rất không tồi.
Bất kể là gia thế, phong thái, đều bỏ xa Giang Cung Tuấn cách mấy con phố.
“Đi”
Anh ta đưa tay kéo Đường Sở Vi.
Thân thể Đường Sở Vi cứng ngắc, hơi rút tay “Thật xin lỗi, đột ngột quá” Ngụy Trình lập tức giải thích.
Anh ta đã quá nóng nảy.
Đường Sở Vi sớm hay muộn gì cũng là người phụ nữ của anh ta.
Anh ta sẽ làm cho Đường Sở Vi cam tâm tình nguyên yêu anh ta.
“Không, không có việc gì” Đường Sở Vi mỉm cười, đứng dậy.
Ngụy Trình mang theo Đường Sở Vĩ ra cửa, đi đến biệt thự Hoa Quế.
Biệt thự Hoa Quế, ở vùng ngoại ô thành phố, đây một căn cứ của Mã Hóa Long.
Biệt thự, tầng hầm.
Đường Tấn bị trói ở nơi này, cả người toàn vết thương.
Mã Hóa Long đang ngồi trên một chiếc ghế ở dưới tầng hầm, hút thuốc nhìn Đường Tấn toàn thân đầy vết thương, híp mắt cười nói: “Đường Tấn, còn nửa ngày, nếu chị của mày không đem tiền đến đây, mày có thể sẽ chết”
Hàm răng của Đường Tấn đã bị đánh rơi mấy chiếc, cậu ta muốn mở miệng nói chuyện, nhưng vừa mở miệng, liền cảm thấy miệng đau nhức.
Cậu ta nói không nên lời, chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô.
Ngay tại lúc này, một tên đàn em đi đến, nói: “Anh Mã, ngài Ngụy mang theo Đường Sở Vi đến đây.
“Nhanh như vậy?”
Mã Hóa Long lập tức đứng dậy, nói: “Đi, đi ra ngoài.”
Sảnh lớn biệt thự, một nam một nữ đang ngồi.
Đây chính là Ngụy Trình và Đường Sở Vi.
Vẻ mặt Ngụy Trình bình tĩnh.
Đường Sở Vi lại rất lo lắng.
Rất nhanh, Mã Hóa Long liền mang theo mười mấy tên đàn em đi tới, cười ha ha nói: “Tôi còn tưởng là ai, thì ra là ngài Ngụy nhà họ Ngụy, Đường Sở Vị, tôi nói cho cô biết, coi như cô mời được Thiên Vương lão tử, tiền em trai cô thiếu nợ, cô cũng phải trả toàn bộ”
Ngụy Trình thản nhiên nói: “Thiếu bao nhiêu?”
Mã Hóa Long nói: “Cả vốn lẫn lãi tổng cộng là tỷ, ngài Ngụy, tôi cho anh mặt mũi, chỉ thu tỷ”
“Tiền này tôi đưa, lập tức thả người”
Mã Hóa Long liếc mắt nhìn đám đàn em bên cạnh một cái, phân phó: “Mang người tới.”
“Vâng”
Đám đàn em đi xuống tầng hầm, nhanh chóng mang Đường Tấn toàn thân đầy vết thương dẫn lên.
Ngụy Trình đứng dậy, nói: “Tiền, anh tự mình đến nhà họ Ngụy lấy, tôi mang người đi trước, chuyện này không thành vấn đề chứ?”
“Không, không thành vấn đề, tôi tin ngài Ngụy sẽ không quyt nợ”
“Giấy vay nợ đâu?”
Má Hóa Long lập tức lấy giấy vay nợ ra đưa cho Ngụy Trình.
Ngụy Trình liền đưa cho Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi vẻ mặt cảm kích, “Cảm ơn, cám ơn anh”
Ngụy Trình khẽ phất tay, “Đều sẽ nhanh chóng trở thành người nhà cả, khách sáo như vậy làm gì, mau đưa em trai đi bệnh viện đi, để anh trở về chuẩn bị, ngày mai chúng ta liền đính hôn”
“Hả, chuyện này, nhanh như vậy?” Đường Sở Vi ngây ngẩn cả người, nói: “Tôi, tôi còn chưa có ly hôn đâu.”
Ngụy Trình cười nói: “Không sao cả, đính hôn trước, sau này rồi ly hôn với Giang Cung Tuấn”
Vốn Ngụy Trình muốn nói, Giang Cung Tuấn chính là Hắc Long, anh ta đã chết ở cửa khẩu Thiên Sơn rồi, nhưng mà suy nghĩ lại anh ta vẫn không nói gì.
Bởi vì, Đường Sở Vi sắp trở thành người phụ nữ của anh ta, anh ta không muốn người phụ nữ của mình phải đau lòng.
Đường Sở Vi im lặng.
Một lúc lâu sau, mới chậm rãi gật đầu: “Được, vậy ngày mai đi.”
Chuyện đã tới nước này cô cũng không còn lựa chọn nào khác.
Ngụy Trình giúp đỡ cô một ơn lớn.
Mà các phương diện của Ngụy Trình cũng không tồi.
Cô mang Đường Tấn đang bị thương nặng đến bệnh viện.
Còn Ngụy Trình về nhà, bắt đầu sắp xếp chuyện đính hôn vào ngày mai.
Đường Tấn chỉ bị thương một chút ngoài da, không có chuyện gì cả, thậm chí cũng không cần phải nằm viện, kê một ít thuốc rồi trở về nhà.
Nhà họ Đường.
Đường Sở Vi đem chuyện với Ngụy Trình nói ra.
“Cái gì?”
Hà Diệp Mai kinh ngạc kêu lên, khuôn mặt lập tức nở một nụ cười thật tươi: “Ha ha, lẽ ra nên phải như vậy từ lâu, sớm ly hôn với Giang Cung Tuấn, sớm ở cùng một chỗ với ngài Ngụy, vậy không phải sẽ không xảy ra chuyện gì hay sao?”
Trên người Đường Tấn có vết thương, dựa vào trên sô pha, vẻ mặt đắc ý nói: “Chị, chị phải cảm ơn em đấy, nếu không nhờ em, làm sao chị có thể nịnh bợ được kẻ có tiền như ngài Ngụy này, nghìn mấy tỷ thì tính là cái gì, nhà họ Ngụy có hơn trăm nghìn tỷ, tùy tiện bứt một sợi lông, so với công việc vô dụng của tên Giang Cung Tuấn kia cũng hơn cả trăm năm”
Ngô Mịch đi theo gật đầu: “Đúng, đúng vậy, chị Sở Vi, chị phải biết ơn Đường Tấn nhiều vào, sau này phát đạt đừng cũng đừng quên anh ấy”
Đường Sở Vi hơi thất thần.
Cô không để ý đám người trong nhà.
Một thân một mình quay trở về phòng.
Mà người nhà họ Đường, lại là vô cùng hưng phấn.
Chuyện này thật đúng là tìm được đường sống từ trong chỗ chết, ngay giữa lằn ranh tuyệt vọng lại xuất hiện lên hy vọng.
Vốn đã rơi vào cảnh khốn cùng, hiện giờ mọi chuyện đều đã quay, lại còn có thêm một người con rể tài giỏi.
Ngụy Trình làm việc rất nhanh chóng, rất nhanh đã đưa sính lễ đến, sính lễ vô giá, toàn bộ cộng lại, giá trị lên đến hơn nghìn tỷ.
Ngay sau đó, tin tức đầu tiên lan truyền khắp Tử Đằng.
Đó chính là Ngụy Trình của nhà họ Ngụy muốn đính hôn cùng Đường Sở Vi, ngay ngày mai, địa điểm tổ chức tại biệt thự nhà họ Ngụy của khu biệt thự Cẩm Tú.
Tin tức này, không thể nghỉ ngờ chính là quả bom hạng nặng.
Mọi người đều biết chỗ dựa vững chắc phái sau lưng Đường Sở Vi chính là Hắc Long.
Tin tức Hắc Long chết vừa mới truyền ra, Ngụy Trình liền ra tay với Đường Sở Vi.
A cũng biết Đường Sở Vi là người đã có chồng, tin tức hai người họ ly hôn còn chưa truyền ra, Đường Sở Vi lại đính hôn cùng Ngụy Trình.
Cùng lúc đó.
Nam Cương, bệnh viện quân khu.
Thân thể của Ngô Huy xuất hiện tình trạng nguy hiểm.
Giang Cung Tuấn nhanh chóng đến cấp cứu.
Tình trạng vết thương của Ngô Huy quá nặng, nếu là người bình thường, sớm đã chết từ lâu, may mắn Ngô Huy thân trải qua trăm trận đánh, cộng với y thuật cao siêu của Giang Cung Tuấn, lúc này mới giữ được tính mạng của Ngô Huy.
Tuy rằng đã giữ được một mạng, nhưng tình trạng thân thể rất không ổn định.
Hiện giờ hơi thở của Ngô Huy lập tức yếu ớt, trái tim cũng gần như ngừng đập.
Giang Cung Tuấn đang sở dụng kim bạc, kích thích nhịp tim, duy trì cơ hội sống sót của anh ta.
Trên người Ngô Huy phủ kín kim bạc.
Từng cái kim bạc, dường như đều đang run rẩy.
Giang Cung Tuấn ở bệnh viện, cấp cứu một ngày một đêm, hơi thở sinh mệnh của Ngô Huy cuối cùng cũng ổn định.
“Phù!”
Nhìn thấy nhịp tim Ngô Huy khôi phục bình thường, Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.
“Đại tướng, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ..”
Giang Cung Tuấn vừa mới thả lỏng, Quỷ Viễn liền bước vào phòng bệnh, đưa điện thoại cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nhận lấy.
Phát hiện rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có cuộc Đường Sở Vi gọi tới, có cuộc Bạch Tâm gọi tới, có cuộc Hà Nhược Loan gọi tới, cũng có cuộc Tần Nam gọi tới.
Tóm lại ở Tử Đằng, những người có một chút quen biết với anh, đều gọi điện thoại tới.
Chẳng qua bắt đầu từ ngày hôm qua, anh đều ở trong phòng bệnh, cấp cứu cho Ngô Huy.
“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ, trong lòng Giang Cung Tuấn liền nổi lên dự cảm không tốt.