Edit + Beta: Ivy packha
Khương Nguyệt trợn trắng mắt: "Thôi đi, A Nam mà cùng nam sinh khác yêu đương, không biết lại tiện nghi cho tên nào nữa."
"Nói cũng phải." Triệu Thiến cầm di động đi ra ngoài, "Không nói nữa, tớ phải đi chiến đấu."
Hứa Tri Nam sửng sốt: "Chiến đấu cái gì?"
Triệu Thiến bước chân không ngừng lại, hướng các cô vẫy tay, đầu cũng không quay lại, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ, giống như một nữ chiến binh.
Khương Nguyệt thay cô giải thích: "Nhất định là đi mắng Nguyễn Viên Viên."
"..."
Nửa giờ sau, Triệu Thiến thần sắc vui vẻ quay về, ngẩng cao đầu tuyên bố: "Tớ đại chiến hiệp với công chúa Nguyễn, cuối cùng cũng khiến cô ta học kỳ sau đổi phòng ký túc xá khác."
Hứa Tri Nam: "..."
Khương Nguyệt: "..."
Ngừng vài giây, Hứa Tri Nam hỏi: "Xe cậu mấy giờ chạy?"
Triệu Thiến "Gào" một tiếng: "Thôi xong rồi!!"
Cô nhanh chóng đem đồ đạc và quần áo gấp qua qua bỏ vào vali hành lý với vận tốc ánh sáng. Cuối cùng cũng không kịp kiểm tra lại lần cuối xem còn sót món đồ nào không.
May mà Khương Nguyệt và Hứa Tri Nam nghỉ hè cũng sẽ ở lại ký túc xá, đến lúc đó có thể gửi đồ về giúp Triệu Thiến gửi đồ về.
Tính cách Hứa Tri Nam từ nhỏ đến lớn chưa từng cùng ai cãi nhau, Nguyễn Viên Viên là người đầu tiên.
Mới đầu cũng có chút không được tự nhiên, nhưng sau khi nghe Triệu Thiến nói một phen, cô cảm thấy chuyện này không cần suy nghĩ thêm gì nữa.
Môn kiểm tra cuối cùng cũng kiểm tra xong, Nguyễn Viên Viên cũng xin đổi ký túc xá khác. Ca khúc 《Vì em mà hát》 cũng chính thức được truyền bá, nghỉ hè cuối cùng cũng đến.
《Vì em mà hát》 khi được đăng tải trên mạng xã hội, tỉ lệ người xem tăng đột biến.
Ngoại trừ những fans vốn theo dõi những idol từ trước, tất cả đều chú ý đến Lâm Thanh Dã.
Cũng không có người nào cảm thấy kỳ lạ, bất luận là về nhan sắc, thực lực hay khí chất, Lâm Thanh Dã đều hấp dẫn ánh mắt người khác.
Hứa Tri Nam vài ngày nay bề bộn nhiều việc, lúc trước bởi vì là kiểm tra cuối kỳ nên cô đã hẹn với khách dời lịch vài ngày sau quay lại. Bận rộn là thế, cô cũng không chú ý đến buổi biểu diễn, những cũng có vô vàn khách đến đều xem đoạn video trên mạng.
Khách hàng mới đến là một nữ sinh tuổi, là một nhiếp ảnh gia, đây là lần đầu tiên cô ấy đến xăm hình, muốn xăm một đóa hoa trên lưng.
Hứa Tri Nam đã sớm nói với cô ấy rằng, xăm hình nên chú ý đến tính chất công việc của mình, cũng dặn dò xăm hoa lưng sẽ tốn nhiều thời gian, kêu cô ấy có thể chuẩn bị trước một số video giải trí để tiêu khiển.
Không nghĩ đến, video cô ấy chuẩn bị chính là đoạn video 《Vì em mà hát》.
Nữ khách hàng nằm trên bàn làm việc, Hứa Tri Nam hết sức chuyên chú xăm hình trên lưng cô ấy, bên tai chính là ca khúc của Lâm Thanh Dã.
Lâm Thanh Dã lúc đi ra, cô ấy "A!" Một tiếng.
Hứa Tri Nam lập tức dừng động tác lại, nghiêng đầu hỏi: "Đau à?"
"Không phải không phải." Cô gái cười cười chỉ chỉ màn hình di động, "Đẹp trai quá, em không không chịu được!"
Hứa Tri Nam vừa nhìn chính là lúc cô ấy dừng điện thoại hình ảnh của Lâm Thanh Dã.
Gương mặt anh không mang lại một chút gần gũi nào ở mọi góc độ, nhưng lại bị khí chất của hấp dẫn, nhìn một lần là không thể rời mắt được.
Gương mặt tinh xảo nhưng không lộ ra nét nhu hòa, mà lại sắc bén, lạnh thấu xương.
Hứa Tri Nam thu hồi ánh mắt, lần nữa mở máy lên: "Bây giờ chị sẽ tiếp tục, em đừng động gì cả."
Hòa quyện cùng động cơ máy xăm là âm thanh di động của cô gái truyền đến ca khúc của Lâm Thanh Dã.
Hứa Tri Nam nghe được, là ca từ của ca khúc « Cây hòe gai ».
Mấy năm nay, Lâm Thanh Dã thật ra rất ít khi hát bài này, mấy bài hát ở quán Bar mấy năm gần đây đều là những bài hát mới.
Phong cách của bài hát « Cây hòe gai » không thích hợp với những âm thanh ầm ĩ của quán Bar, nhưng lại vô cùng thích hợp với buổi biểu diễn trên gameshow.
Màn hình di động ngẫu nhiên lướt đến khán đàn, có thể thấy được những ánh đèn fans giơ lên.
Bài ca kết thúc, cô gái nói: "Chết rồi, em rơi vào lưới tình rồi."
"..."
Hứa Tri Nam vẫn chưa đáp lời, cô gái lại lại hỏi, "Những thợ xăm hình như chị lúc làm việc không thể nói chuyện à?"
"... Có thể." Hứa Tri Nam nói.
Cô gái liền bắt đầu yên tâm tán gẫu: "Đúng rồi, chị xem đoạn video này chưa?"
"Chị chưa coi."
"Tiếc vậy, bài hát này hay lắm. Trong mùa này, khẳng định anh nhà em sẽ đạt quán quân mùa nay."
"Anh nhà em?"
"Chính là Lâm Thanh Dã đó chị, vừa vào gia phả nhà em mấy phút trước."
"..."
Cô gái chịu không nổi thân run run, kêu lên nói: "Đẹp trai quá, đây nhân định là nhan sắc thần tiên. Gương mặt này mang lại cảm giác rất lạnh lùng, vừa nhìn đã có khí chất badboy, nhìn kỹ lại chính là cảm giác tôi cũng lười nói chuyện với cô, khí chất cao ngạo cuồng vọng."
Hứa Tri Nam bị động tác và lời nói của cô gái thiếu chút nữa mũi kim đi lệch đường, bị dọa nhảy dựng lên.
"Đúng rồi, em nghe nói Lâm Thanh Dã học ở Đại học Bình Xuyên, hơn nữa còn là học bá?"
"Ừ."
Cô gái cũng không biết Hứa Tri Nam cũng là học sinh của Đại học Bình Xuyên, lại càng không biết những chuyện trên diễn đàn kia, lại hỏi, "Cửa hàng của chị gần trường đó như vậy, chị đã gặp anh ấy bao giờ chưa."
Hứa Tri Nam không am hiểu nói dối, gật gật đầu, "Đã gặp."
Cô gái lập tức tinh thần phấn chấn: "Thật sao?"
"Thật, anh ấy trước kia có hát ở quán Bar gần đây."
"Em lát nữa phải đi coi mới được!"
Hứa Tri Nam nhắc nhở: "Vừa xăm hình xong, phải kiêng bia rượu."
"..."
Hứa Tri Nam đã xăm qua nhiều người, nhưng người này chính là người xăm đâu tiên không đau, không kêu lấy một tiếng, còn tinh thần phấn chấn cùng cô nói chuyện phiếm.
Cô giật mình nhớ lại lần trước xăm hình cho Lâm Thanh Dã, hốc mắt anh nghẹn đỏ như sắp khóc.
Vị trí xương bả vai.
Hứa Tri Nam mắt nhìn màn hình điện thoại của cô gái, sau khi trình diễn xong ca khúc chính là màn phỏng vấn. Lâm Thanh Dã cầm microphone đang tiếp nhận phỏng vấn trực tiếp từ MC.
Hứa Tri Nam bình tĩnh nhìn, nghĩ thầm, hiện giờ sau lưng anh đang xăm tên cô sao?
Có lẽ chỉ là xúc động nhất thời, qua một thời gian nữa anh sẽ đi xóa thôi.
Loại hình xăm khác khi tẩy sẽ tương đối dễ dàng.
Chẳng qua là tẩy hình xăm kia, so với lúc xăm còn đau hơn.
Cô gái lại hỏi, "Đúng rồi, chị đã gặp được Lâm Thanh Dã chưa? Chị cảm thấy Lâm Thanh Dã như thế nào? Sau khi không trang điểm có đẹp trai không?"
Hứa Tri Nam thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt lên tiếng: "Vẫn nhìn được đi."
~ Hết chương ~