Gió lạnh chỉ thoáng qua, nhưng giọng nói của Dị Tư Ẩn dư âm còn văng vẳng, không ngừng quanh quẩn trong đầu tôi.
Thẳng cho tới khi một bàn tay đặt lên vai của tôi, dọa tôi cả người run cầm cập.
Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, em sao vậy?”
Còn chưa hoàn hồn, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn anh ấy, qua một lúc mới mở miệng.
Tôi: “Dị Tư Ẩn đã phát hiện ra em rồi.”
Đột nhiên Viên Doanh đang đứng ở bên cạnh, vỗ một cái vào sau lưng của tôi, gọi một tiếng.
Viên Doanh: “Sao cậu biết là anh ta tới, nghe thấy giọng nói của anh ta rồi?”
Tôi: “Anh ta nói với mình, đừng nghĩ rằng đeo ngọc bội lên thì anh ta sẽ sợ. Viên Doanh, ngọc bội của cậu có phải không có tác dụng gì với anh ta?”
Vừa nói xong cổ của tôi bị nắm lấy, Viên Doanh hung hăng túm chặt lấy ngọc bội.
Tôi thuận thế nhìn lại, trên ngọc bội xanh biếc nhiều thêm một vệt màu đen, đang tốt lành tại sao lại xuất hiện một thứ màu đen.
Viên Doanh: “Trời ơi! Vừa rồi thiếu chút nữa có tiểu quỷ bò lên người cậu.”
Tôi hoàn toàn bị trấn trụ, hai chân như bị đóng đinh trên mặt đất. Tôi suýt chút nữa bị thượng thân rồi!
Viên Doanh: “Tiểu quỷ này không lợi hại, chưa chạm được vào cơ thể cậu thì đã bị thương rồi. Dị Tư Ẩn là nam quỷ không thể bám vào người của nữ giới. Chúng ta mau rời khỏi nơi này. Hướng học trưởng, anh cũng đừng sống ở đây nữa, nhà trọ đã bị lây dính quỷ khí rồi.”
Có một tia cười khẽ từ môi của Hướng Lăng Khiêm, anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi, khóe môi nhếch lên một nụ cười dịu dàng.
Hướng Lăng Khiêm: “Bát tự của anh mang dương, đừng nói là tiểu quỷ, cho dù là quỷ lợi hại cũng không thể tới gần anh được.”
Anh ấy vừa dứt lời, tôi liền nghe thấy Viên Doanh cười ha ha, thậm chí còn đem theo một tia mờ ám.
Viên Doanh: “Học trưởng, bát tự của anh mang theo dương, dương khí rất nặng!”
Cô ấy vừa nói vừa nhìn tôi cười hắc hắc, lại vỗ vỗ vai của tôi, kề sát vào bên tai của tôi.
Viên Doanh: “Tình Thiên, loại phương pháp này nhất lao vĩ dật(), cậu mượn một chút dương khí của Hướng Lăng Khiêm, cùng anh ấy lên giường hi hi!”
Nghe thấy hai chữ cuối cùng khóe miệng của tôi giật giật.
Tôi: “Cậu đừng nói linh tinh, loại chuyện này không thể nói đùa!”
Nói xong, tôi một phen túm cô ấy đi về phía trước. Viên Doanh ríu rít vài tiếng, ý vị thâm trường nhìn tôi vài lần, không nói chuyện nữa.
Không bao lâu, tôi ngồi trên xe thẳng đến nhà cũ của Hướng gia.
Ba mươi phút sau, tôi cùng Hướng Lăng Khiêm đi về phía phòng khách lầu một.
Liếc mắt một cái tôi liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu xanh đậm. Ông ấy một đầu tóc đen, hai mắt sáng ngời có thần, ánh mắt mười phần sắc bén, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu người khác.
Hướng Lăng Khiêm: “Chú, đây là học muội của con, em ấy…”
Còn chưa nói xong liền bị cắt đứt, người đàn ông trung niên mặc đạo phục đứng dậy, từng bước, từng bước đi về phía tôi.
Hướng Phong: “Cô gặp chuyện rồi, quỷ dây dưa cùng với cô không chỉ có một con. Hai con quỷ lai lịch không nhỏ, hơn nữa…”
Nói tới đây, ông ấy dừng lại, liếc nhìn Hướng Lăng Khiêm.
Hướng Phong: “Con lui xuống đi, có vài chuyện con không thể nghe.”
Tôi thấy Hướng Lăng Khiêm lo lắng nhìn tôi, lại thấy gương mặt nhỏ nhắn của Viên Doanh nhăn thành một đoàn, tôi dứt khoát gật đầu với họ để họ yên tâm.
Hướng Lăng Khiêm: “Một lát nữa anh lại tới.”
Tôi nhìn anh ấy và Viên Doanh đi ra ngoài, hai người vừa khuất bóng, bên cạnh tôi liền truyền tới một giọng nói nghiêm trọng.
Hướng Phong: “Cô đã có quỷ thai, ở trong bụng cô vẫn chưa được tiếng đồng hồ.”
Tôi: “Chú Hướng, chú là một đạo sĩ rất lợi hại, có biện pháp nào không? Tôi không muốn gả cho một con quỷ, càng không muốn sinh ra một quỷ thai!”
Hướng Phong: “Có.”
Một lời vừa dứt, trong phòng khách đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông cao lớn, bọn họ đều mặc đạo bào màu xanh, hẳn là đệ tử mà Hướng thúc thu nhận.
Lúc này, ánh mắt của Hướng thúc biểu ý đi cùng hai người đàn ông đó ra phía sân sau của ngôi nhà.
Tất cả đều rất bình thường, tôi thập phần tin tưởng Hướng thúc, ông ấy nhất định có biện pháp cứu tôi.
Lúc tôi đi vào một phòng nhỏ, đột nhiên két! Một tiếng, cửa phòng đóng chặt lại. Không có cửa sổ, một mảnh tối đen, tôi nghe thấy âm thanh khóa cửa vang lên.
Trái tim của tôi đập thùng thùng, tại sao lại phải nhốt tôi ở đây?
Chính ở lúc này, một trận gió thổi tới, thổi qua tai của tôi, dọa tôi thân thể run lên, hai chân không nhịn được lùi về phía sau.
Lùi chưa được mấy bước tôi liền bị đôi tay lạnh như băng ôm lấy từ phía sau, rất chặt, rất chặt, không lưu lại một chút khe hở.
Tịch Hoa: “Hướng Phong làm việc không tồi, quay lại ta phải khen thưởng cho hắn thật tốt.”
(): Vất vả một lần, cả đời nhàn hạ.