Chương
Nhìn biểu cảm của Diệp Phong, mọi người càng đoán viện trưởng chính là do Diệp Phong giết.
Dung phu tử đau đớn ôm đầu: “Viện trưởng đối với ngươi tốt như vậy, đến Ôn Nguyên Châu ông ta yêu quý cũng chắp tay đưa cho ngươi, làm sao ngươi có thể độc ác đến mức hạ thủ giết viện trưởng, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi hả?”
Trong mắt Diệp Phong đầy đau xót, hai tay đan chặt vào nhau.
Từ phu tử cũng không nhìn nổi, tay ông ta run rẩy, hồi lâu cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Diệp Phong ơi là Diệp Phong, ta coi trọng ngươi như vậy, không ngờ ngay cả viện trưởng ngươi cũng dám giết, ông ta xem ngươi như cháu trai ruột”.
“Ta đã nói rồi mà, một thư sinh nghèo như Diệp Phong không thể nào có tài năng tốt như vậy, hắn tới học viện Hoàng Gia nhất định là có mục đích, các ngươi hết lần này đến lần khác không chịu tin lời của ta cả”.
“Đúng vậy, hắn thật sự chỉ là người dân áo vải bình thường, làm sao có thể tinh thông cầm kỳ thi họa? Hắn có tiền đọc sách, học đàn sao?”
“Không ngờ học viện chúng ta lại nuôi dưỡng một kẻ vong ân bội nghĩa. Diệp Phong, ngươi nói đi, ngươi đến học viện Hoàng Gia có mục đích gì?”
Khóe miệng Diệp Phong giật giật, giống như muốn phản bác gì đó, nhưng lại không tìm được lý do phản bác.
“Người đâu, bắt Diệp Phong lại, hắn giết viện trưởng, hắn phải đền mạng cho viện trưởng”.
“Chờ chút”.
Cố Thanh Hy quát chói tai, nàng chậm rãi đứng dậy, đứng sóng vai với Diệp Phong, nàng cất giọng nói: “Ta tin Diệp Phong không giết viện trưởng”.
Nàng cười, trong nụ cười có tín nhiệm, có sự thẳng thắn, cũng có ấm áp.
Người Diệp Phong khẽ chấn động, giống như không ngờ rằng Cố Thanh Hy có thể không chút nghi ngờ tin tưởng hắn ta.
“Ta cũng tin tưởng ngươi”.
Điều càng làm Diệp Phong kinh ngạc chính là Tiêu Vũ Hiên trước đây luôn nhằm vào hắn ta lại đứng dậy, Tiêu Vũ Hiên vết thương chồng chất, một tay còn quấn băng vải đeo trên cổ, nhìn Diệp Phong cười, trong mắt tràn đầy tín nhiệm.
“Tại sao…”
“Bởi vì chúng ta là bạn”.
Nghe thấy chữ bạn, Diệp Phong liền chấn động, có một nơi nào đó trong lòng đổ sụp.
Hắn ta không có bạn.
Từ nhỏ đến lớn đều không bạn.
Hắn ta… cũng không kết bạn được với ai…
Bây giờ tất cả mọi người đều chĩa mũi về phía hắn ta, bọn họ không thể giẫm vào vùng nước đục này.
Đôi mắt lạnh lẽo của Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn đám người ở đây, đôi môi khẽ mở: “Các ngươi nói Diệp Phong giết người? Nếu như hắn giết người, vậy tại sao hắn còn muốn quay lại?”
Mọi người nghẹn họng.
Rất nhanh có người trả lời: “Hắn tới học viện nhất định là có mục đích, bây giờ có lẽ mục đích không thành, vì vậy lại quay về”.
“Ồ, vậy hắn có mục đích gì?”, Cố Thanh Hy như cười như không, đôi mắt khẽ híp tràn đầy cảnh cáo.
Người đó câm nín hồi lâu không nói thành lời.