Chương
Sau khi kinh ngạc, Cố Thanh Hy vỗ tay reo hò: “Vương gia oai quá, tiếp tục xử ông ta, đốt ông ta, đốt luôn cái chân thứ ba của ông ta đi”.
Mọi người: “…”
Lan kỳ chủ giận tím mặt mày, ngưng tụ nội lực trong lòng bàn tay, đã hoàn toàn bị họ chọc giận.
Khi ông ta đang định dốc hết toàn lực đánh một trận, Huyết Sát đột nhiên chạy tới nói nhỏ vào tai Lan kỳ chủ.
Lan kỳ chủ giật mình, kinh ngạc nhìn về phía Cố Thanh Hy, nói bằng khẩu hình miệng: Ma chủ.
Cố Thanh Hy khó hiểu.
Nhìn nàng làm gì?
Trên mặt nàng có gì hả?
Hình như khẩu hình miệng của ông ta đang nói là ma chủ.
Cố Thanh Hy nhìn sang Huyết Sát bên cạnh Lan kỳ chủ, khó hiểu hỏi Phù Quang.
“Người đó không phải ma chủ à?”
“Bẩm chủ tử, hắn ta là Huyết Sát, tả hộ pháp bên cạnh ma chủ, võ công rất cao, là thuộc hạ thân tín của ma chủ”.
Ặc…
Hắn ta không phải ma chủ…
Vậy là lúc trước nàng đã nhận nhầm người?
Đôi mắt lạnh lẽo của Dạ Mặc Uyên nhìn thẳng vào Cố Thanh Hy, tràn đầy tức giận.
Nữ nhân này tán tỉnh nam nhân ở khắp nơi thì cũng thôi, không ngờ nàng lại dám tán tỉnh cả ma chủ.
Lan kỳ chủ lạnh lùng nói: “Ngươi chắc chứ?”
“Chắc chắn”, Huyết Sát liếc nhìn Cố Thanh Hy, giọng nói khẳng định.
Hắn ta cũng không biết vì sao chủ tử lại tốt với Cố Thanh Hy như vậy, còn phái hắn ta đích thân đến đây cảnh cáo Lan kỳ chủ không được động đến nàng.
Lan kỳ chủ không cam lòng, phẫn nộ nhìn Cố Thanh Hy, sau đó nhìn Diệp Phong gầy gò lạnh lùng với hàm ý sâu xa, cười nhạt nói.
“Tiểu Phong Nhi lớn rồi, cánh cũng cứng rồi, ngay cả mệnh lệnh của ta cũng dám làm trái”.
Cả người Diệp Phong lạnh toát từ đầu đến chân, hắn ta không dám nhìn Lan kỳ chủ, chỉ có thể cúi thấp đầu.
Lan kỳ chủ đến gần Diệp Phong, mỉm cười nhàn nhạt: “Ngươi có tin ngươi sẽ mau chóng ngoan ngoãn quay về núi Vọng Hồn, cầu xin bản tọa giữ ngươi lại không?”
Cơ thể Diệp Phong run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Không đợi hắn ta phản ứng lại, Lan kỳ chủ và tứ đại kim cang hộ pháp đã rời đi, để lại mặt đất hỗn loạn và mọi người há hốc miệng kinh ngạc.
Diệp Phong mãi không thể hoàn hồn, trong đầu không ngừng suy nghĩ về câu nói của Lan kỳ chủ.
Hắn ta mau chóng ngoan ngoãn trở về núi Vọng Hồn, cầu xin ông ta giữ hắn ta lại…
Ông ta định làm gì?
Diệp Phong hoảng sợ, trực giác cảm thấy không ổn.
Cố Thanh Hy lẩm bẩm: “Cứ vậy mà đi rồi? Không phải còn chưa bắt đầu đánh sao? Chạy nhanh thật”.
Dạ Mặc Uyên gào lên, cơn giận bốc lên ngùn ngụt: “Cố Thanh Hy”.