Chương
Giáng Tuyết rút kiếm, chỉ muốn được xông lên giết chết hắn ta.
Tiểu nhân hèn hạ vô sỉ.
Lợi dụng lúc độc hàn của chủ tử phát tác mà đánh lén, thế là giỏi lắm sao?
Nếu độc hàn của chủ tử không bị tái phát, công lực trên người cũng không bị Vương phi hút đi nhiều như thế, thì sao có thể mắc mưu của hắn ta được?
“Tư Mạc Phi, ngươi rất xấu”.
Dạ Mặc Uyên nhìn hắn ta chằm chằm, nghiêm túc nói một câu.
Một câu nói đơn giản lại khiến Ma chủ nổi giận.
Bàn tay đang vuốt tóc của hắn ta hơi dừng lại, nụ cười trên mặt biến mất, hắn ta nheo mắt hỏi: “Ngươi vừa nói gì?”
“Bản vương nói ngươi rất xấu”.
“Gương”.
Hắn ta quát to một tiếng, hạ nhân nơm nớp lo sợ dâng gương lên.
Tư Mạc Phi cầm gương nhìn tới nhìn lui, khi thấy quyền ấn trên mặt, nụ cười của hắn ta dần biến mất.
Một tiếng xoẹt vang lên.
Hắn ta xé một miếng vải đỏ che khuôn mặt anh tuấn của mình lại.
“Dạ Mặc Uyên, bản toạ ghét người khác đánh vào mặt nhất”.
“Vậy à, ngươi không cần cả thể diện, còn sợ người khác đánh vào mặt người à”, Dạ Mặc Uyên nói với giọng điệu châm chọc, chỉ cần không bị mù, những người ở đây gần như đều hiểu ý hắn.
Chỉ có Ma chủ nghe không hiểu, hắn ta cãi lại: “Ngươi có gan thì tháo mặt nạ xuống, cho người khác nhìn kỹ khuôn mặt bị người ta đánh bầm của ngươi đi”.
Cố Thanh Hy biết nơi này sắp xảy ra một trận đại chiến, một trận đại chiến kinh khủng.
Vì ngọn lửa chiến tranh bắt đầu bùng lên rồi.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Cố Thanh Hy rón rén muốn rời khỏi đây.
Dạ Mặc Uyên đột nhiên nói: “Vương phi, cho người đàn ông này biết nàng là Vương phi của bản vương, ngoài bản vương, tuyệt đối sẽ không gả cho người nào khác”.
Cố Thanh Hy đang nhón chân suýt không đứng vững.
“Vương gia, ta có thể không nói không?”
“Không thể”.
Ma chủ cất lời: “Tiểu tỷ tỷ, tỷ nói với hắn ta, có phải tỷ đã chán hắn ta rồi, muốn hoà ly với hắn ta để gả cho bản toạ không?”
Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật: “Chó con, ta có thể không trả lời không?”
“Không thể”.
Cố Thanh Hy cạn lời.
Bọn họ đánh nhau có thể đừng kéo nàng vào không.