Chương
“Nữ nhân của bản vương mà ngươi cũng dám dòm ngó à”.
Dạ Mặc Uyên giận dữ nói, chưởng lực trên tay không ngừng mạnh hơn.
Ma chủ nhẹ nhàng tránh né, bóng người đỏ rực tựa như ma quỷ di chuyển nhanh trước cổng, thỉnh thoảng còn sử dụng hoa mạn đà la.
Hoa mạn đà la xinh đẹp mềm mại, tựa như đoá hoa đẹp nhất trần đời, nhưng một khi hoa rơi trúng người, cơ thể sẽ lập tức biến thành một bộ xương trắng.
“Ầm…”
Sơn trang Thu Phong bụi đá tung bay, quyền ảnh không ngừng loé lên.
Mấy hạ nhân không ngừng chạy trốn, nhưng vẫn bị dư âm làm bị thương, chết thảm tại chỗ.
Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật, trợn mắt nhìn bọn họ, sau đó đi thẳng vào trong sơn trang.
Thanh Phong còn cho rằng Cố Thanh Hy trở về gọi người ra giúp chủ tử, không ngờ nàng lại nằm xuống giường ngủ ngon lành, còn vang lên tiếng hít thở đều đều.
Cậu ta lập tức nổi giận.
“Vương phi nương nương, chủ tử độc hàn phát tác, người bị thương nặng, hơn nữa… hơn nữa tổn thất rất nhiều công lực, lúc này chủ tử chiến đấu với Ma chủ rất khó chiếm lợi thế”.
“Vương phi nương nương, người có nghe thấy không vậy”.
Cố Thanh Hy không nhịn được nói: “Làm ầm ĩ gì đấy, ta buồn ngủ lắm”.
“Vương gia còn đang ở bên ngoài liều mạng với Ma chủ”.
“Hắn thích đánh nhau như thế thì cho hắn đánh đi, dù sao cũng không chết được”, đừng tưởng nàng không biết trong sơn trang Thu Phong này có rất nhiều cao thủ ẩn nấp.
Người không chiếm được lợi thế e rằng là Tư Mạc Phi.
Dù Tư Mạc Phi có võ công cao cường đến mức nào thì nơi này cũng là địa bàn của Dạ Mặc Uyên.
Hơn nữa Dạ Mặc Uyên là người dễ dàng để bản thân chịu thiệt à?
“Vương gia là vì người mới liều mạng với Ma chủ, sao người có thể yên tâm thoải mái đi ngủ được?”
Cố Thanh Hy vén chăn, ngáp một cái, ung dung nói: “Thanh Phong, tính cách trước đây của ngươi đâu phải thế này, nói đi, tại sao nhất định muốn ta đi xem hai người đó đánh nhau, các ngươi có ý đồ gì”.
Trong mắt Thanh Phong có ánh sáng loé lên, cậu ta không dám nhìn thẳng vào Cố Thanh Hy trong phòng, ấp úng nói: “Thuộc hạ chỉ thấy thương chủ tử thôi, chủ tử ở bên ngoài liều mạng với người khác, nhưng Vương phi lại chẳng hề để tâm, thật sự khiến người ta đau lòng”.
Cố Thanh Hy giễu cợt.
Tên nào nghĩ ra cái kế này vậy?
Bảo nàng đi xem đánh nhau, sau đó thì sao, bảo nàng chọn một người à?
Nàng cũng không rảnh rỗi như thế.
Cố Thanh Hy đảo mắt, cười nói: “Nghĩ lại mới thấy ngươi nói cũng đúng, dù sao Vương gia cũng là phu quân của ta, hắn ở bên ngoài đại chiến với người khác, dù ta không giúp được gì cũng nên ra ngoài hò hét cổ vũ hắn”.
Thanh Phong vui mừng.