Chương
Họ là cấp bốn đỉnh phong mà còn không chịu nổi.
Còn Cố Thanh Hy chỉ mới cấp hai mà lại có thể chống đỡ lâu như vậy, còn bảo vệ họ, họ không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Cố Thanh Hy lảo đảo, nàng cũng đã sắp không chịu nổi nữa.
Nàng không sợ đau.
Không sợ chết.
Nhưng nàng sợ khi mình chết rồi, hàng nghìn hàng vạn con dân Ngọc tộc nên làm gì?
Huyết chú vẫn chưa được giải.
Thần Phi đại ca còn đang đợi nàng đem Long Châu về cứu mạng.
“Cháu gái, cẩn thận…”
Bên tai là tiếng la hét như tan nát cõi lòng của Hoa lão gia tử.
Cố Thanh Hy biết nàng đã bị dây mềm bao vây. Nếu như cứu ba ông lão, nàng nhất định sẽ chết.
Nếu tự cứu mình, họ chắc chắn sẽ chết.
Bởi vì nàng thật sự đã kiệt sức.
Vào thời khắc tử vong sắp ập tới, nàng vẫn chọn cứu ba ông lão.
Khi thấy dây mềm bắn tới từ phía đối diện, Cố Thanh Hy cười tang thương, một giọt nước mắt lăn xuống.
Cuối cùng vẫn…
Phải phụ lòng Ngọc tộc…
“Shh…”
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi.
Một số người không dám nhìn cảnh tượng bi thảm kia.
Một số người sợ hãi la toáng lên.
Một số người thì gào khóc gì đó.
Tất cả mọi người đều biết Cố Thanh Hy đã xong rồi.
Nàng sẽ bỏ mạng tại đây vào độ tuổi như hoa.
Nào ngờ Tiểu Cửu Nhi không biết từ đâu lao tới, chín cái đầu khổng lồ liều mạng đập vào trận Nhu Tràng, nhưng… chỉ khiến trận pháp rung lên vài lần, trận pháp vẫn không mở, ngược lại nó bị bắn ngược ra xa.
Linh thú có linh, một lần không thành công, nó lại tiếp tục đâm đầu tới.
May mà nhờ nó va chạm, những sợi dây mềm mới chậm lại, kéo dài thời gian cho Cố Thanh Hy.
Ở trước mặt hung trận thượng cổ, dù cho Tiểu Cửu Nhi cố hết sức ứng phó cũng không thay đổi được kết quả.
Những sợi dây mềm như có mắt, tất cả chúng đồng loạt đánh úp về phía Cố Thanh Hy như muốn cắt nàng thành thịt vụn.