Chương
“Không…”
Hoa lão gia tử rất muốn tự tử luôn cho rồi.
Ông vất vả lắm mới nhận một người cháu gái, chẳng lẽ nàng lại phải bỏ ông mà đi ư?
Lẽ nào ông là một kẻ xui xẻo?
Vào thời khắc sinh tử của Cố Thanh Hy bỗng nhiên có hai luồng chưởng lực đánh tới, theo sau đó là hai tiếng hét thật lớn.
“A Hy…”
“Tiểu tỷ tỷ…”
Chủ nhân của hai giọng nói này có khí thế vương giả vừa bá đạo vừa uy nghiêm, chỉ nghe giọng thôi đã khiến người ta không chịu được muốn quỳ rạp xuống.
Nhưng trong giọng họ lại có hoảng hốt, có căng thẳng, có lo lắng, có sợ hãi, rất khó để tưởng tượng nhân vật như vậy cũng có lúc sợ hãi.
“Ầm ầm…”
Khoé mắt Dạ Mặc Uyên và ma chủ như muốn nứt ra, cả hai dốc toàn lực tung một chưởng.
Họ không bao giờ dám tưởng tượng nữ nhân mà họ yêu thương nhất giờ đây lại bị thương đầy mình, máu chảy đầm đìa, thoi thóp ngã khuỵu trước mặt họ.
Máu trên người nàng sắp nhuộm đỏ cả mặt đất, ngay cả mái tóc đen kia cũng không biết bị mồ hôi hay máu thấm ướt, đọng thành giọt nhỏ xuống tí tách.
Hai chưởng này vô cùng bá đạo, mặt đất cũng bị nứt toạc, cả sơn trang Thu Phong lung lay chực đổ như vừa bị động đất.
Nhưng trận pháp… vẫn không phá vỡ.
Chỉ miễn cưỡng tạo thành một vết nứt, không đợi họ xông vào, vết nứt đã khép lại.
May mắn duy nhất là vì họ đột nhiên ra tay khiến Cố Thanh Hy bị văng ra, vừa khéo tránh đi những sợi dây mềm tử vong.
Cố Thanh Hy hộc máu, cắn răng đánh bay những sợi dây mềm lao tới, liều mạng chống trả.
“Trận pháp này mạnh quá. Dạ Mặc Uyên, lòng dạ ngươi thật độc ác, không ngờ ngươi lại dùng trận pháp tàn nhẫn như vậy để đối phó tiểu tỷ tỷ”.
Hai mắt Dạ Mặc Uyên đỏ rực, hoàn toàn phớt lờ vết thương trên người mà ngưng kết toàn bộ nội lưc, cố gắng phá mở trận Nhu Tràng để đi vào đem nàng đẩy ra.
Ở đây hắn quả thực đã bố trí một trận pháp.
Nhưng trận pháp đó không ghê gớm như vậy.
E rằng sát trận thượng cổ này là do người xưa lưu lại, chỉ là trước đó trong quá trình thiết lập trận pháp bọn họ may mắn không kích hoạt nó, nếu không bị vây hãm trong đó lúc này chính là hắn rồi.
Nhưng hắn thà rằng người bị vây khốn là bản thân.
Dạ Mặc Uyên điềm tĩnh nói: “Trận pháp này quá mạnh, chỉ dựa vào một người trong số chúng ta sợ rằng không có cách nào xé mở, nếu ngươi muốn cứu nàng ấy, vậy hai người phải cùng nhau dồn toàn lực công kích vào một điểm”.
Ma chủ trước nay vẫn luôn coi thường cách làm của Dạ Mặc Uyên, cũng khinh thường Dạ Mặc Uyên.
Nhưng dưới tình thế cấp bách, hắn chỉ có thể buông bỏ những ân oán trong quá khứ, cùng Dạ Mặc Uyên dốc sức mở ra một khe hở.
Hai luồng nội lực mạnh mẽ mà bá đạo được truyền vào cùng một lúc, cho dù là sát trận thượng cổ cũng bị xé mở một lỗ hổng.