Chương
“Vương gia…”
“Chủ tử…”
Cố Thanh Hy tiếp tục rống: “Dạ Mặc Uyên, ngươi đang ngây ngẩn cái gì vậy, muốn ngẩn người thì đợi khi ngươi thoát ra ngoài lại làm, ngươi mau thả ta xuống”.
Nàng lại vùng vẫy thêm một hồi, nhưng lực hút trên lưng Dạ Mặc Uyên càng lúc càng chặt, giống như một khi hắn buông tay sẽ hoàn toàn đánh mất nàng vậy.
Cố Thanh Hy bất lực từ bỏ, nàng lấy ra ám khí trong nhẫn không gian của bản thân, bất luận thân thể có đau đớn thế nào vẫn gắng gượng bắn về phía từng lớp xương tay khô dưới đất kia.
Bàn tay xương khô không sợ ám khí, chúng không chút sứt mẻ càng lúc càng ghì chặt lấy chân của Dạ Mặc Uyên.
Cố Thanh Hy dứt khoát lấy ra độc dược ném vào chúng.
Chúng vẫn không có chút cảm giác nào, bao gồm cả việc nàng dùng kiếm mềm chặt xuống cũng không hề có hiệu quả.
Trời, thật là kỳ quái.
Những thứ trong trận pháp này rốt cuộc là cái quái gì vậy?
Mắt thấy bánh răng sắc bén càng lúc càng tiến tới gần, lưới cũng phủ xuống, tình thế sớm đã không cho họ có thời gian cân nhắc thêm, chỉ có thể phá trận càng sớm càng tốt.
Tiểu Cửu Nhi rít lên chi chi.
Nó không thể giữ được lâu hơn nữa, thân rắn của nó sắp đứt đoạn rồi…
“Tách…”
Trên trán Dạ Mặc Uyên chảy xuống một giọt mồ hôi.
Trận pháp quá bá đạo, e rằng cả hai người muốn rời khỏi là chuyện không có khả năng.
Đôi mắt lạnh lùng của hắn chợt lóe, trong lòng hạ quyết tâm.
Hắn vận dụng sức lực toàn thân bắn thẳng tiêu ngọc vào trận bánh răng chính diện, phá vỡ một bên của trận bánh răng, sau đó lật người hất ra Cố Thanh Hy đang nằm trên lưng.
Cùng lúc đó hắn cũng từ bỏ việc chống chọi với nguy hiểm quanh thân, chỉ dốc cạn nội lực đẩy lùi dây mềm và huyền quang xung quanh Cố Thanh Hy, bảo vệ nàng rời đi.
Khoảnh khắc một mặt của trận bánh răng bị phá tan, Cố Thanh Hy liền đoán được suy nghĩ của hắn.
Nàng kinh hoảng hét lên: “Không…”
Vào lúc này nàng thực sự bị cảm động tới.
Cũng sợ hãi.
Dạ Mặc Uyên biết rõ nàng lừa gạt hắn hết lần này tới lần khác, cũng biết ngay cả chuyện mang thai giả nàng cũng dám làm nhưng dưới tình huống cam go vẫn tình nguyện dùng tính mạng bản thân để đổi lấy cơ hội sống cho nàng.
Sao nàng có thể gánh vác nổi đây…
Trong đôi mắt mịt mù nước mắt, nàng còn có thể nhìn thấy nụ cười thê lương của Dạ Mặc Uyên.
Nụ cười ấy khiến người ta quá chua xót, có thất vọng, có quyến luyến, còn có cả không nỡ và phẫn nộ đủ loại tâm tình hòa quyện vào nhau.