Chương
Cùng lúc Dạ Mặc Uyên đẩy Cố Thanh Hy ra.
Ma chủ Tư Mạc Phi dùng cơ thể mình chống đỡ lỗ hổng bị nứt của trận pháp, đồng thời vung tay phải. Những đóa hoa mạn đà la kèm theo dây leo há to chiếc miệng như bồn máu, dường như mọc mắt, gặm nhấm tay xương khô vang tiếng răng rắc.
Tay xương khô đao thương bất nhập lại giống như đậu phụ không chịu nổi một đòn trước hoa mạn đà la xinh đẹp, từng đôi tay xương khô bị cắn nuốt vào bụng hoa.
Không còn sự ràng buộc của tay xương khô, Dạ Mặc Uyên điểm mũi chân bay lên khỏi mặt đất, lao ra khỏi trận Cổn Đao đầy hung hiểm.
Trái tim căng thẳng của mọi người mới hơi thả lỏng.
Chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa là chủ tử của bọn họ đã mất mạng.
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim bọn họ lại trở nên căng thẳng.
Bởi vì hoa mạn đà la ăn thịt người mà ma chủ gọi ra không biết có bao nhiêu đóa, miễn cưỡng ngăn chặn được dây mềm.
Đây là một chuyện tốt.
Nhưng…
Nhưng sao ma chủ lại bế Vương gia đang bị thương nặng.
Hơn nữa…
Hơn nữa còn là bế công chúa.
Bọn họ…
Nhìn lầm rồi sao?
Mắt mù rồi sao?
Mọi người dụi mắt, nhưng vẫn nhìn thấy ma chủ bế Dạ Mặc Uyên lao ra khỏi hung trận thượng cổ, trên mặt ma chủ vẫn tràn ngập nụ cười tươi rói.
Chuyện… chuyện này…
“Bốp…”
Nụ cười của ma chủ vẫn còn đó, mặt lại bị tát một cái thật mạnh. Người bị hắn ta bế công chúa trong tay cũng lộn nhào một cách lưu loát, rời khỏi vòng tay hắn ta.
Ma chủ sững sờ, ôm gò má nóng bừng của mình, ngẩn ngơ nhìn Dạ Mặc Uyên chảy máu đầm đìa ở trước mặt đang phẫn nộ nhìn hắn ta.
Sau đó lại nhìn sang Cố Thanh Hy ở bên cạnh, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Còn những người ở sơn trang Thu Phong, bao gồm thuộc hạ của hắn ta, ai nấy đều há hốc miệng to đến nỗi có thể nhét vừa quả trứng gà.
“Nhìn bản tọa làm gì? Tiểu tỷ tỷ, tỷ bị thương nặng như vậy, sao sức lực tay vẫn lớn thế, đánh cho bản tọa không những mặt đau rát, mà răng cũng sắp rụng mất. Ui… đau thật đấy, tiểu tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ oán giận ta không xông vào cứu tỷ ngay?”
Huyết Sát không muốn thấy chủ tử nhà mình bị người ta xem như trò cười nữa, nhắc nhở: “Chủ tử, người vừa đánh ngài… là chiến thần Dạ Mặc Uyên”.
“Ngươi nói cái gì?”
“Người đánh ngài là Dạ Mặc Uyên, người ngài bế cũng là Dạ Mặc Uyên”.