Chương
Ma chủ khẽ biến sắc.
Thôn công.
Sao nàng lại biết loại võ công tà ác này?
Cố Thanh Hy phiền não.
Nàng chỉ muốn vỗ đùi kêu lên.
Sao nàng lại quên mất chứ, không biết cơ thể nàng bị làm sao mà chỉ cần có người trị thương cho nàng, hễ chạm vào cơ thể nàng là nàng sẽ hút nội lực của người đó.
Quan trọng là nàng không muốn hút cũng không dừng giữa chừng được.
Huyết Sát sốt ruột nói: “Cố cô nương, cô mau dừng lại đi”.
Cố Thanh Hy đau khổ nhăn mặt: “Ta cũng muốn, nhưng ta không dừng được”.
Khi xưa nàng cũng như vậy, hút rất nhiều công lực của Ôn Thiếu Nghi, suýt chút nữa làm bản thân mình nổ tung.
Võ công của ma chủ không thua kém Ôn Thiếu Nghi, đừng nói nàng lại sắp bị nổ tung nữa chứ?
Bây giờ công lực không ngừng tràn vào cơ thể nàng, cơ thể nàng không tự chủ trướng phồng lên, mấy loại nội lực trên người chống lại nhau.
Khó chịu…
Khó chịu quá.
Hai luồng nội lực không ngừng kéo xé nàng, dường như sắp xé nát cơ thể nàng.
Cảm giác này còn đau hơn cả bị lăng trì.
Đồng tử Dạ Mặc Uyên co rụt.
Quả nhiên…
Nàng biết thôn công.
Loại võ công vừa tà vừa ác vừa bá đạo này đã thất truyền gần nghìn năm, sao nàng lại biết?
Nhìn từng giọt mồ hôi to như hạt đậu của Cố Thanh Hy lăn xuống, khuôn mặt thoắt đỏ thoắt trắng, đau đớn đến nỗi nhăn mày, rõ ràng đang đau đớn cố gắng kháng cự.
Dạ Mặc Uyên muốn giúp nàng, nhưng lại không tìm được lý do, tức đến nỗi hắn chỉ muốn để nàng đau đến chết đi cho xong.
Ma chủ thử rất nhiều lần nhưng vẫn không thể tán chưởng thành công, muốn tán chưởng thì phương pháp duy nhất là đả thương nàng, hoặc là giết nàng, nếu không nội lực của hắn ta sẽ bị hút cạn rồi chết.
Thế nhưng hắn ta làm sao nỡ tổn thương nàng hay giết nàng cơ chứ.
“Chủ tử, thuộc hạ tới giúp người”.
Huyết Sát cuống lên, lập tức ra tay, định giúp chủ tử nhà mình hóa giải chưởng lực.
“Đừng…”
Cố Thanh Hy và ma chủ cùng hét lên một tiếng.
Thế nhưng không kịp nữa rồi.