Chương
Ma chủ thì rên lên một tiếng.
“Chủ tử…”
“Cháu gái…”
“Ma chủ…”
Đám hạ nhân hô lên, ào ào chạy tới đỡ chủ tử của mình.
Dạ Mặc Uyên bị thương không nhẹ, kinh mạch toàn thân gần như chảy ngược dòng, hàn độc vốn chưa ổn định lại một lần nữa phát tác vì hắn bị kch thích và thương nặng.
Hắn run như cầy sấy, toàn thân lạnh ngắt, đến cả mi mắt và mái tóc đen cũng phủ một lớp sương giá.
Nhưng hắn cắn chặt khớp răng, nhìn Cố Thanh Hy đầy lo lắng.
Cố Thanh Hy cũng chẳng khá hơn Dạ Mặc Uyên là bao nhiêu.
Sắc mặt nàng nhợt nhạt, nhịp thở thoi thóp, có thể nói là thở ra nhiều chứ hít vào ít.
“Thái y, thái y đâu, mau chóng xem cho vương phi”.
“Phải phải phải…”
Ma chủ ôm lấy cơ thể yếu đuối vô lực của Cố Thanh Hy, đặt tay lên động mạch của nàng, gương mặt tuấn mỹ thoáng biến sắc.
“Ba luồng chân khí trong cơ thể va chạm lẫn nhau, ngoại thương nghiêm trọng, mất máu quá nhiều khiến vết thương ăn sâu đến tận xương, đã vậy toàn bộ kinh mạch còn bị ngăn trở”.
Ma chủ không hề do dự, bế Cố Thanh Hy lên, định rời khỏi nơi này.
Nhưng trận pháp của sơn trang Thu Phong đã giữ họ lại.
Đôi mắt tà mị của ma chủ lóe lên một thứ sát khí ngút trời, thứ sát khí này nồng nặc đến mức khiến tất cả mọi người có mặt ở đó phải giật mình.
Sát khí mạnh quá.
Hắn ta muốn làm gì?
Ma chủ ngạo nghễ nhìn tất cả mọi người, gần như rít một câu qua kẽ răng: “Hôm nay ai dám ngăn cản bản tôn đưa nàng rời đi, Phật cản giết Phật, thần cản giết thần”.
Những người quen với ma chủ đều biết, hắn ta nổi giận rồi.
Bao nhiêu năm nay, họ chưa từng trông thấy ma chủ nổi nóng.
Mà một khi ma chủ nổi giận, chỉ có cảnh máu chảy thành sông.
Người của sơn trang Thu Phong vẫn bao vây quanh ma chủ và những người khác, cho dù hắn ta mạnh đến đâu cũng không hề nhượng bộ.
Hoa lão gia tử nổi nóng: “Đặt cháu gái ta xuống, nếu không, cho dù phải liều cái mạng già này, ta cũng không để ngươi rời đi!”
“Hờ… không biết tự lượng sức”.
Ma chủ khẽ ngoắc ngón tay, định ra tay tiêu diệt luôn ông ấy.
Cố Thanh Hy đột nhiên nắm lấy bàn tay hắn ta, yếu ớt nói: “Không… không được phép đả… đả thương ông ấy”.
Bởi vì câu nói này của nàng, sát khí của ma chủ hướng về phía Hoa lão gia tử giảm bớt đi khá nhiều.
“Ta nói câu cuối cùng, các ngươi có chịu nhường đường không”.
Hắn ta đảo mắt nhìn đám đông, sau cùng ánh mắt ghim chặt lên người Dạ Mặc Uyên, chuẩn bị đại sát tứ phương bất cứ lúc nào.