Chương
“Tiểu tỷ tỷ chảy máu quá nhiều, ngươi mau bảo nhà bếp chuẩn bị thật nhiều thức ăn bồi bổ máu huyết cho nàng”.
“Vâng”.
“Mà thôi đi, tiểu tỷ tỷ chỉ vừa mới tỉnh dậy, khẩu vị không tốt. Bản tọa sẽ tự tay nấu cho nàng ăn”.
Huyết Sát cả kinh: “Chủ tử, ngài muốn đích thân xuống bếp sao?”
Chủ tử chưa bao giờ xuống bếp, sao có thể nấu ăn được?
Hơn nữa chủ tử có thân phận gì chứ, sao có thể đích thân xuống bếp?
“Tiểu tỷ tỷ chắc chắn sẽ ăn rất vui khi biết ta đích thân nấu cho tỷ ấy”.
Hồng ảnh chợt lóe, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng ma chủ đâu.
Huyết Sát chỉ có thể xông đến nhà bếp thật nhanh, trong lòng cảm thấy vô cùng bất ổn.
Những vết thương phải xử lý hết cả buổi chiều.
Cố Thanh Hy chẳng khác nào đã đánh mất nửa cái mạng.
Nàng thậm chí còn không thể ra khỏi giường chứ đừng nói đến việc đi tìm kiếm chìa khóa.
“Người bên ngoài tiến vào đi”.
“Cô nương, không biết có gì dặn dò”.
“Ta hỏi ngươi, núi Vân Kỳ có phải là núi Vọng Hồn hay không?”
“Bẩm cô nương, núi Vọng Hồn là tổng bộ của ma tộc, nơi này là phân bộ của ma tộc”.
“Vậy nơi này còn cách tổng bộ ma tộc xa lắm không?”
“Chuyện này… đại khái khoảng mấy ngàn dặm”.
Mấy… mấy ngàn dặm…
Xa như vậy sao?
“Cô nương, có phải cô nương cảm thấy thân thể không khỏe hay không, tiểu nhân sẽ đi gọi nữ đại phu đến đây”.
Cho dù có tìm nữ đại phu đến thì sao chứ?
Có thể đưa nàng ngay lập tức đến núi Vọng Hồn hay sao?
“Tiểu nhân bái kiến Cố cô nương, Cố cô nương cát tường an khang, không biết có phải miệng vết thương của Cố cô nương lại đau hay không?”
Nữ đại phu cung kính hành đại lễ, an ủi nói: “Cố cô nương có rất nhiều vết thương, lại bị thương quá sâu, tiểu nhân đề nghị tốt nhất cô nương nên nằm trên giường một tháng, tiểu nhân sẽ ngay lập tức kê một đơn thuốc cho cô nương dùng”.
Nữ đại phu cũng vô cùng ngưỡng mộ nàng, đừng nói là một nữ nhân, cho dù là một nam nhân thì với vết thương nặng như vậy đáng lẽ đều phải kêu gào đau đớn, nhưng khi chữa trị cho nàng thì nàng chỉ nghiến răng, cho dù đau đớn cũng không kêu la một tiếng.
Nghị lực bậc này này không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được.
Cố Thanh Hy thê lương cười.
Nàng cũng muốn nằm trên giường một tháng, nhưng tiếc thay nàng không có thời gian đó.
“Ta không thấy đau, ngươi ngồi xuống nói chuyện với ta đi”.
“Chuyện này… tạ ơn Cố cô nương”.
Nữ đại phu cảm thấy hơi lo lắng ngồi xuống, không biết Cố Thanh Hy định nói gì với mình.