Chương
Ma chủ lo lắng nhìn nàng hỏi: “Làm sao vậy, ăn ngon không?”
Cố Thanh Hy muốn nhổ ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vừa phấn khích vừa lo lắng của hắn ta thì nàng lại phải cắn răng nuốt xuống.
“Ngon… ngon lắm”.
“Ngon thật sao? Ta cũng nghĩ nó phải rất ngon. Huyết Sát nói rằng ta đã cho quá nhiều muối. Tên tiểu tử đó thật sự không biết thế nào là ngon miệng”.
Cố Thanh Hy mắc nghẹn không muốn trả lời.
Ngon miệng?
Đây mà gọi là ngon miệng sao?
Thứ này vừa mặn vừa cháy khét!
“Tiểu tỷ tỷ, tỷ uống hết phần còn lại đi!”
“Hơi nóng, ta đợi nó nguội rồi mới uống tiếp”.
“Được rồi, từ nay về sau ngày nào ta cũng sẽ nấu cho tỷ uống”.
“Phụt…”
Cố Thanh Hy suýt chút nữa đã phun hết ra.
Mỗi ngày đều nấu cho nàng uống?
Nàng vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa.
“Sao vậy, tỷ sợ ta làm việc vất vả sao? Đừng lo lắng, nấu tổ yến cho tỷ uống ta không cảm thấy vất vả chút nào”.
Cố Thanh Hy không muốn nói về chủ đề này với hắn nữa, vì vậy nàng đã nhanh chóng thay đổi chủ đề.
“Lúc nãy ngươi đã nói ta là nữ nhân của ngươi?”
“Đúng vậy”.
“Nếu như ta đã là nữ nhân của ngươi thì ta có thể đi dạo ở bất cứ đâu trong ma tộc đúng không?”
“Đúng vậy”.
“Nghe nói núi Vân Kỳ trước kia là tổng bộ của ma tộc, nên ở đây chắc hẳn có rất nhiều di tích cổ. Ngươi có thể dẫn ta đi xem nhưng di tích đó được không?”
“Di tích cổ?”
Ma chủ thầm lẩm bẩm.
Mặc dù núi Vân Kỳ từng là tổng bộ của ma tộc nhưng sau một cuộc chiến thì ở nơi này đã không còn gì cả.
Làm gì có di tích chứ?
Cố Thanh Hy cúi đầu, sốt ruột nhìn hắn nói: “Ví dụ như cấm địa…”
“Cấm địa?”
“Đúng vậy, ta nghe nói có một cấm địa ở núi Vân Kỳ, là tổng bộ cũ của ma tộc, ta muốn vào đó xem thử, ngươi có thể dẫn ta vào đó xem có được không?”
Ma chủ từ trước đến giờ vẫn luôn ngoan ngoãn vậy mà nay lại không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp từ chối: “Ở cái nơi đổ nát đó chỉ có toàn xương khô, có cái gì đẹp đâu chứ, ta sẽ dẫn tỷ đi nơi khác du ngoạn”.
Sắc mặt của Cố Thanh Hy lập tức trầm xuống.