Chương
“Nói xong chưa?”, ma chủ lười biếng hỏi, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên.
“Nói… đã xong, xin ma chủ hãy… á …”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, người vừa lên tiếng ngay lập tức bị nổ thành sương máu.
Ngay sau đó, bảy tám người vừa hô hào yêu cầu xử tử Cố Thanh Hy cũng đều biến thành sương máu.
Những người có mặt ở đó đều là cao thủ, nhưng bọn họ thậm chí còn không kịp giãy dụa, thê thảm chết ngay tại chỗ, ngay cả một thi thể cũng không còn sót lại.
Không chỉ có bọn họ, ngay cả đám thủ hạ ở hai bên cũng không thấy ma chủ đã ra tay như thế nào, chỉ nghe bảy tám tiếng hét vang lên bên tai, sau đó bảy tám người kia liền chết tức tưởi.
Sau đó ma chủ mới khẽ nhướng mày, nhếch lên một nụ cười lạnh lùng nói: “Còn có ai muốn bổn tọa xử tử tiểu tỷ tỷ hay không?”
Im lặng.
Bầu không khí chìm vào sự im lặng lạ thường.
Nhìn thấy hình ảnh chết tức tưởi của bảy tám người kia, ở đây làm gì còn có ai dám lên tiếng nữa.
Trong đám người, một người gầy yếu run rẩy, nơm nớp lo sợ nói: “Ma chủ, nhưng dù sao nàng ta cũng là thê tử của chiến thần, lỡ như… lỡ như nàng ta là mật thám do chiến thần phái tới… phụt…”
Tay áo rộng của ma chủ nâng lên, người vừa nói một lần nữa lại nổ thành sương máu.
Ma chủ nói: “Nàng không phải là thê tử của Dạ Mặc Uyên, nàng là thê tử của Tư Mạc Phi ta, kẻ nào còn dám để cho bổn tọa nghe được những lời này thì ta sẽ cho kẻ đó phải hối hận vì đã được sinh ra”.
Mọi người không khỏi rùng mình, đồng thanh nói: “Ma chủ anh minh”.
“Haiz… bản tọa biết có rất nhiều người vẫn không phục, nhưng thế thì sao? Trên đời này kẻ mạnh luôn thắng. Có ý kiến gì thì trước hết hãy đánh thắng bản tọa rồi tính sau”.
“Thuộc hạ không dám”.
Mọi người đều nín thở.
Không ai có thể vào cấm địa ngoại trừ ma chủ.
Nhưng bây giờ ma chủ lại bất chấp các quy tắc của tổ tông mà cho phép một nữ nhân có lai lịch không rõ ràng tiến vào cấm địa.
Chuyện này…
Đây không phải là chuyện vô lý lắm hay sao?
Trong lòng bọn họ tuy không phục nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Ma chủ của bọn họ là một người tàn ác, chỉ cần hắn ta muốn thì hắn ta có thể xuống tay git chết bất cứ ai, chưa bao giờ quan tâm đến quan hệ hay tình nghĩa gì.
Đồng tử của Cố Thanh Hy co lại.
Ma chủ giết người không ghê tay, lời đồn tuyệt đối không sai.
Rõ ràng đám thủ hạ cũng không nói hay làm sai điều gì, nhưng hắn ta lại lạnh lùng xuống tay giết người, hơn nữa ánh mắt còn vô cùng khinh miệt lạnh nhạt, thật khiến người khác phải cảm thấy kinh tởm.
Cố Thanh Hy từng nghĩ rằng mình cũng hiểu được chút ít về con người của Tư Mạc Phi, nhưng bây giờ nàng nhận ra hình như mình chẳng hiểu gì về hắn ta cả.
Tư Mạc Phi có đôi khi đơn giản đến mức ngốc nghếch, chỉ số thông minh gần như không có.