Chương
Tư Mạc Phi càng không phải kẻ ngốc.
Cố Thanh Hy nói: “A Mạc, ngươi có thể nể mặt ta mà tha cho mười mấy vạn đại quân nước Sở không?”
“Hả?”, ma chủ nhướng mày, không ngờ rằng nàng lại nói tốt cho chúng.
“Diệp Phong… ta cũng biết hắn ta, đó là một nam nhân rất lương thiện mà cũng rất đáng thương, cuộc đời hắn ta tràn ngập thảm kịch, đến cả cái chết cũng là một thảm kịch, người tạo ra tất cả thảm kịch là Lan kỳ chủ. Lan kỳ chủ độc chiếm hắn ta như của riêng, mặc sức ngược đãi, sau cùng ép hắn chết đi, suýt nữa còn hại chết hoàng hậu nước Sở. Hoàng đế nước Sở muốn đòi lại công bằng cho vợ con của mình cũng là điều dễ hiểu”.
“Chuyện sống chết của con trai ông ta thì liên quan gì tới ta? Giết người trong Ma tộc, ông ta đáng chết, dù nước Sở hùng mạnh, Ma tộc ta có gì phải sợ chứ”.
“Giả dụ ta đang sống sờ sờ bị người ta ép chết, giả dụ đứa con thân yêu của ngươi đang sống sờ sờ bị dồn tới chỗ chết, liệu ngươi có báo thù thay cho họ không”.
“Có”.
“Chẳng phải là thế sao, ngươi sẽ báo thù thay cho họ, hoàng đế nước Sở thì không ư? Vả lại Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ cũng không phải thứ gì tốt đẹp, chúng âm thầm nuôi tử sĩ, từ lâu đã có bất trung với ngươi, tâm địa độc ác, tàn nhẫn vô độ, đáng chết vô cùng”.
“Cho dù Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn đáng chết, cũng chỉ mình ta có thể xử lý bọn chúng, nước Sở… thò tay hơi dài rồi đấy”, ma chủ cười nhạo.
Cố Thanh Hy hiểu hắn ta.
Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ là thuộc hạ của ma chủ, hắn ta có thể tự tay giết họ, nhưng nếu người khác giết họ, nghĩa là đụng chạm tới uy nghiêm của ma chủ.
Cố Thanh Hy quay mặt đi, giọng điệu khó chịu: “Thế rồi sao, ngươi cứ nhất định đòi mười mấy vạn đại quân nước Sở bỏ mạng ở đây hết sao?”
“Ngoại trừ mười mấy vạn đại quân, hoàng đế nước Sở cũng ở dưới chân núi, chúng chết rồi, nước Sở sẽ vô chủ”, mà hắn ta cũng có thể nhân cơ hội này thôn tính nước Sở.
“Hôm nay ta nói trước cho rõ ràng, hoàng hậu nước Sở và ta quan hệ không tệ, nếu hôm nay ngươi cứ nhất định đòi khởi động trận pháp để tiêu diệt mười mấy vạn đại quân nước Sở, vậy thì ngươi tiêu diệt cả ta luôn đi”.
“Tiểu tỷ tỷ…”
Cố Thanh Hy quay đầu đi.
Nàng không hề dám chắc.
Dù sao thì giao tình giữa nàng và Tư Mạc Phi cũng không sâu nặng.
Mà bên dưới là mười mấy đại quân nước Sở, hắn ta chỉ cần vung tay là có thể tiêu diệt toàn bộ họ, thậm chí còn có thể thu phục luôn nước Sở.
Giang sơn và mỹ nhân, bất cứ ai cũng sẽ chọn giang sơn thôi.
Cố Thanh Hy nghĩ nát óc xem nên giải cứu đám đông nước Sở thế nào.
Nào ngờ, Tư Mạc Phi tỏ ra rất ấm ức: “Cho dù ta buông tha cho chúng, chúng cũng vẫn sẽ đồ sát người trong tộc ta khắp nơi. Ta là ma chủ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn mãi được, vả lại chúng quá ngông nghênh, thậm chí đi đâu cũng hô hào sẽ tiêu diệt Ma tộc của ta”.
Ờm…
Câu nói này…
Là có ý nhún nhường rồi đó sao?