Chương
Cố Thanh Hy khẽ thở phào trong lòng, nàng quay người lại, kiên định nói: “Nếu ngươi tin ta, ta sẽ đi nói rõ với họ, đảm bảo rằng họ sẽ không quấy rầy Ma tộc nữa, được không?”
“Chỉ e là tỷ còn chưa đến gần, chúng đã giết tỷ trước rồi”.
“Yên tâm, ta sẽ có cách. A Mạc, Lan kỳ chủ cũng nhiều lần định hại ta, ngươi thấy đấy, nếu tìm thấy tung tích của Lan kỳ chủ, liệu có thể…”
“Lan kỳ chủ dám mưu hại tỷ tỷ, nếu bản tôn tìm được hắn ta, hắn ta chỉ có sống không bằng chết”.
“Thế nên, nếu Lan kỳ chủ rơi vào tay ngươi, ta muốn thủ cấp của hắn, ngươi cũng sẽ cho ta, đúng không?”
“Thẳng tay chặt lấy thủ cấp thì dễ dàng cho hắn ta quá, nhưng nếu tiểu tỷ tỷ muốn, chắc là ta sẽ tha cho hắn ta, chỉ lấy đầu của hắn ta là được”.
“Được, đây là ngươi nói đấy nhé. Cho ta thời gian nửa ngày thôi, nửa ngày sau, ta đảm bảo nước Sở sẽ lui binh, vả lại từ nay về sau cũng không làm khó Ma tộc nữa”.
Cố Thanh Hy bước thấp bước cao đi xuống chân núi.
Đột nhiên, giọng nói trong trẻo dễ nghe của Tư Mạc Phi vang lên.
“Tiểu tỷ tỷ, ta là vì tỷ mới tha cho mười mấy vạn đại quân và đế hậu của nước Sở đấy”.
Bước chân của Cố Thanh Hy khựng lại, suy nghĩ trong lòng có chút phức tạp.
Qua hồi lâu, nàng mới đáp lại một câu: “Biết rồi, coi như ta nợ ngươi một ân tình”.
Nói xong, nàng tiếp tục khập khễnh đi về phía trước.
Đứng trước giang sơn và nàng, Tư Mạc Phi đã quả quyết chọn nàng mà không chút do dự, nàng không biết nên nói gì hơn.
Cũng không biết có nên tiếp tục lợi dụng hắn ta hay không.
Nhưng hiện thực đôi lúc rất tàn nhẫn.
Nàng không muốn lợi dụng cũng không được, bởi vì bao nhiêu người đang đợi nàng thu thập Long Châu.
Cơ thể đột nhiên được bế lên, sau đó từ trên cao vọt thẳng xuống dưới, tốc độ quá nhanh khiến tim nàng đập mạnh.
Bên tai vang lên giọng nói đầy cưng chiều của Tư Mạc Phi.
“Tiểu tỷ tỷ đi thế này thì nửa ngày cũng không xuống núi được đâu, để A Mạc đưa tiểu tỷ tỷ đi”.
“Shh… ngươi chậm thôi”.
Mượn nhờ khinh công nên lao thẳng từ trên đỉnh núi xuống, tốc độ chỉ có nhanh hơn Tiểu Cửu Nhi chứ không thua kém chút nào, tiếng gió thổi vù vù bên tai.
Cố Thanh Hy bị gió nổi đến mức không mở nổi mất, chỉ có thể rúc trong lòng hắn ta, đợi hắn ta bế nàng xuống núi.
Tư Mạc Phi khẽ nhếch môi, mỉm cười rất hài lòng.
Hắn ta rất thích dáng vẻ tiểu tỷ tỷ dựa dẫm vào mình.
Tư Mạc Phi nhanh chóng dừng lại.
Cố Thanh Hy chớp chớp làn mi như cánh bướm, đập vào mắt là gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt đến mức không thể dùng ngôn từ để miêu tả.